Châm cứu xong, phụ thân treo chuỗi t.h.u.ố.c do lang trung kê vào cổ, cõng ta trở về.
Lúc ngang qua chợ, có người bán kẹo hồ lô đường phèn.
Ánh mắt ta vô thức dõi theo gánh hàng rong từ đầu phố đến cuối phố.
Phụ thân liếc ta:
“Sao? Còn muốn ăn nữa à? Ta đâu có rảnh tiền như thế.”
Ta lắc đầu, tựa mặt vào cổ ông, khẽ nói:
“Không ăn đâu ạ, con chỉ nhìn thôi.”
Ta dùng tay áo lau mồ hôi trên trán ông:
“Phụ thân ơi, người để con xuống đi, con tự đi được.”
Ông hừ một tiếng:
“Không nghe lang trung dặn là phải tịnh dưỡng à? Lỡ bệnh nặng hơn, ta chẳng phải tốn tiền vô ích sao!”
“Ta tốn bao nhiêu công sức nuôi ngươi, sau này ngươi phải hiếu thuận với ta cho tử tế. Gả đi thì sính lễ ít nhất cũng phải năm lượng bạc, mỗi năm con rể còn phải biếu ta một vò rượu Nữ Nhi Hồng ủ mười năm.”
Ta ôm lấy cổ ông, nhẹ giọng nói:
“Nhưng mà phụ thân ơi, con không muốn gả đi đâu, con chỉ muốn ở bên phụ thân mãi thôi, cả đời cũng không rời xa. Con muốn làm nữ nhi của phụ thân mãi mãi.”
Vân Nương tỷ tỷ ở nhà bên sau khi xuất giá, mỗi năm chỉ được về thăm nhà một lần.
Về chưa được hai ngày, nhà chồng đã cho người đến giục, nàng chỉ biết rơi nước mắt mà theo họ trở lại.
Tuy phụ thân ta hay cáu gắt, nhưng ta không phải kẻ không biết phải trái.
Ông đã cố hết sức để đối xử tốt với ta—đối xử tốt đến mức, ông chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794829/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.