Ông đã nhọc nhằn nuôi ta bao nhiêu năm, nếu lần này phải gả cho vị công tử khắc thê kia, ta… cũng cam lòng.
Đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung, bỗng nghe một giọng nam trầm ổn vang lên:
“Mẫu thân, con đã nói là không muốn thành thân, người đừng tùy tiện mai mối nữa…”
Liễu phu nhân vội vàng nói gì đó với hắn, nhưng lúc ấy phụ thân đã cất giọng:
“Liễu phu nhân, thôi thì xem như không có duyên vậy. Ngọc Nương lớn lên nơi sơn dã, chẳng biết chữ lại thô lậu, làm sao xứng với công tử nhà họ Liễu quý giá như vậy?”
Liễu phu nhân khẽ thở dài:
“Thôi thì cũng đành… Chung quy vẫn là không có duyên.”
Vừa ra khỏi cổng Liễu phủ, phụ thân đã sa sầm mặt mắng ta:
“Hay rồi đấy, vì ngươi mà đắc tội nhà họ Liễu, sau này ta biết tìm đâu được mối khách tử tế thế nữa?”
Ta không dám để ông biết mình vừa nghe lén, đành giả bộ ngơ ngác:
“Con có vào trong đâu, sao lại trách con?”
Phụ thân trợn mắt thổi râu:
“Còn biết cãi à? Ngứa da rồi phải không hả?”
Phụ thân giơ tay định đ.á.n.h ta, phía sau bỗng vang lên giọng nam quen thuộc:
“Thẩm Ngũ thúc, xin chờ một chút.”
Ta quay đầu, thấy một nam nhân vận trường sam màu xanh nhạt bước nhanh tới—người ấy hẳn là công tử nhà họ Liễu, Liễu Văn Bá.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, phụ thân đã vung tay vỗ mạnh sau đầu ta:
“Không biết xấu hổ! Mau ra góc tường đứng quay mặt vào!”
Liễu Văn Bá rất nhanh đã đuổi kịp, khẽ khom lưng nói:
“Chuyện hôm nay, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794830/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.