Phụ thân ta là thợ săn, còn ta là cô nhi được ông nhặt về từ hang sói.
Năm ta mười bảy tuổi, tổ mẫu toan đem ta bán cho một viên ngoại năm mươi tuổi làm thiếp, lấy tiền lo hôn sự cho đường huynh.
Phụ thân mặt trầm như nước, mở miệng nói:
“Ta đã sớm định hôn sự cho Ngọc Nương rồi, là gả cho nhà Liễu công tử ở trong thành.”
Liễu Văn Bá xuất thân danh môn, lại là tú tài.
Chỉ có điều không tốt là… hắn khắc thê.
Chương 1:
Phụ thân ta là thợ săn.
Dựa núi mà sống, đàn ông dưới chân núi Ngưu Đầu, quá nửa đều làm nghề săn bắn.
Phụ thân ta lại là người xui xẻo nhất trong số đó.
Ông vốn có thê thất, còn có một cô con gái năm tuổi, cuộc sống yên ấm đủ đầy.
Nào ngờ một ngày kia, thê tử lại mang theo con gái bỏ trốn.
Ông rong ruổi tìm kiếm suốt ba năm, tiêu tán hết gia sản mà chẳng thấy tung tích.
Sau đó trong một lần vào núi săn thú, ông nhặt được ta từ hang sói đem về.
Từ đó về sau, hai cha con ta nương tựa lẫn nhau mà sống.
Phụ thân thường hay càu nhàu:
“Nếu không phải vướng đứa lắm chuyện như ngươi, ta đã sớm tái giá, đâu đến nỗi mỗi đêm phải chui vào chăn lạnh một mình!”
Thuở nhỏ thân thể ta yếu ớt, ba ngày hai trận ốm, mỗi lần bệnh đều phải mời lang trung.
Nhà thường dân nào kham nổi chuyện tốn kém như thế? Tổ mẫu, thẩm nương và người trong thôn đều khuyên phụ thân:
“Nuôi không nổi thì thôi, nhân lúc còn thoi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794828/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.