Con ngựa chạy mãi vào trong rừng, Lâm Linh ngẩng đầu lên, để mặc cho những giọt băng sươnglạnh lẽo đập vào mặt mình. Nàng thúc ngựa chạy nhanh hết mức có thể, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng được gặp hắn.
Đến lúcnhững tia nắng bình minh vừa lên, Lâm Linh rốt cuộc cũng tìm được sườnnúi nơi bản doanh đóng quân, lá cờ đang tung bay trên kia chính là biểutượng đội quân Arthur mà Lâm Linh vô cùng quen thuộc! Đột nhiên nàng cảm thấy hô hấp và trống ngực mình nhanh hơn, một lần nữa lại thấy vô cùnghưng phấn và kích động. Nàng tưởng tượng vẻ mặt của hắn khi gặp nàng sẽnhư thế nào……
Nàng ra roi thúc ngựa vọt nhanh tới cửa bản doanh.Kiềm chế tâm tình đang kích động, nàng nhanh chóng xoay người xuốngngựa, chạy thẳng vào trong bản doanh.
“Này, ngươi là ai! Lập tứcđứng lại!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đâu lọt vào tai, LâmLinh nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi nở một nụ cười thư thái, nhiệttình phất tay về phía người nọ:“Lamorak, tôi đã trở về!”
Nhưng Lamorak lại như không nhận ra nàng, nhìn chằm chằm nàng hỏi:“Ngươi là ai? Sao lại biết tên của ta?”
Lâm Linh bật cười:“Lamorak, không ngờ người nghiêm túc như cậu cũng có lúc biết đùa giỡn. Được rồi, đừng đùa nữa, Arthur đâu?”
Sắc mặt Lamorak càng trầm xuống:“Nói giỡn cái gì? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ngược lại Lâm Linh cười càng lớn hơn:“Lamorak, sao cậu lại còn giả bộ nữa,sao tôi trước đây lại không nhận ra được thiên phú này của cậu nhỉ?”
“Nữ sĩ kia, ta không hiểu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2301996/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.