Ánh bình minh báohiệu một ngày mới đen tối, bốn phía an tĩnh đến mức khiến người ta hítthở không thông. Màn đen phía chân trời như tấm lụa, xuất hiện lưa thưavài tia sáng, gia tăng không ít độ sáng cho bầu trời âm u, nhưng cũngtăng thêm một phần quỷ dị. Lâm Linh suốt một đêm không ngủ, trên tròngmắt xuất hiện vài đường tơ máu.
Qua một đêm suy tư, nàng cũng dần tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ ngợi, vấn đề nàng nghi hoặc thì nhiều lắm.Tại sao chỉ có những người bên cạnh Arthur mới bị mất đi trí nhớ, màphía bên hắc công tước thì vẫn nhớ kỹ nàng nhỉ? Chẳng lẽ trò chơi xảy ra vấn đề gì? Trước tình huống hỗn loạn này, người duy nhất biết cách giải quyết có lẽ chỉ có Mặc Lâm.
Trong lúc nàng đang cân nhắc có nênđi tìm Mặc Lâm hay không, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng người,theo đó là tiếng “cạnh” của cánh cửa bị mở ra!
Thiếu niên anhtuấn xuất hiện ngoài cửa có một đôi mắt màu bụi, như một bông hoa cô độc nở rộ trên vách đá, toả sáng hương thơm mị hoặc lòng người.
“Tiểu Pars, sao cậu lại tới đây!” Lâm Linh chấn động.
Parsifal như đã thay đổi thành một người khác, vẻ mặt tối tăm nhìn nàng:“Là công tước đại nhân bảo ta tới cứu cô.”
Lâm Linh giật mình:“Hắn? Cứu ta?‘
“Bớt sàm ngôn đi, còn không mau nhanh theo ta.” Parsifal tức giận bắt lấy ống tay áo của nàng, kéo nàng ra khỏi phòng.
Nhìn thái độ ác liệt của tiểu Pars, Lâm Linh đã hiểu rằng hắn đang bị mặt ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2301995/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.