Khác với những bộ đồ ngủ hay đồ đi làm hàng ngày, hôm nay hắn mặc quần tây tối màu và áo sơ mi thoải mái, trông rất trẻ trung. Vẻ ngoài của hắn thì không cần bàn cãi rồi, nhưng nhìn lại trên bàn thì không có hộp thức ăn
nao.
Khương Dao cũng chẳng buồn mà quan tâm đến hắn, giả vờ nhắm mắt tiếp tục nằm ngủ. Yên bình chẳng được vài giây, hắn đã sốc cô lên, mặc cho Khương Dao có đồng ý hay không, xuống bậc thang và đặt ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn khác nhau. Và người nấu chính là... Vô Ưu.
Lúc này, Khương Dao không biết nên chui vào đâu trốn với bộ dạng lôi thôi lếch thếch này.
Chợt nghĩ, hai bọn họ muốn tình tứ với nhau thì cứ làm thế đi, tại sao lại lôi cô xuống làm gì chứ? Xem cô như người vô hình chẳng phải tốt hơn sao?
- Ăn đi. Đầu năm tiệm đồ ăn ta hay mua đóng cửa rồi. Vô Ưu nấu không tệ, trong 3 ngày này cứ xuống đây ăn.
Khi nào họ mở lại nếu không thích ăn ở nhà nữa thì ta mua bên ngoài cho cô. À, Vô Ưu sẽ ở đây một thời gian.
Con người, cô có ý kiến gì không?
Hắn hỏi ý kiến cô là có ý gì? Định ghi điểm với Vô Ưu sao? Nếu thích như thế thì cứ nói với cô, cô sẽ tâng bốc hắn lên tận mây cũng được mà. Đâu cần phải bày vẽ thế này cho mệt.
- Nếu vậy, tôi muốn ra ngoài ăn, tôi không muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-khe-uoc-voi-ac-quy/3644172/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.