Hắn rời đi. "Cạch!", căn phòng trở lại không gian yên tĩnh như ban đầu. Khương Dao tắt hết đèn, nằm ôm cơ thể và trái tim đầy vết nứt của mình bật khóc. Giọt nước mắt, tiếng khóc của cô đều bị đêm đen nuốt chửng. Giờ đây, cô muốn nhờ sự giúp đỡ của Triệu Minh nhưng không thể, nếu vậy sẽ làm hại đến Quý Tửu Lạc thì sao?
Cảm giác tuyệt vọng như những sợi dây đầy gai quấn chặt cả cơ thể nhỏ bé, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Cô chỉ im lặng chịu đựng, vì càng phản kháng, gai đâm càng sâu và nối đau càng lớn.
***
Sáng hôm sau, Khương Dao trở về phòng trọ. Mọi người đều rất lo lắng vì cả đêm qua cô không về, gọi điện thoại thì không liền lạc được.
"Em xin lỗi, tối qua em ngủ nhờ nhà bạn, điện thoại thì để trong balo nên không biết ạ. Em đến đề nói lời tạm biệt với mọi người, em tìm được phòng mới phù hợp hơn, nên em chuyển đi ạ!"
Nghe xong, cả ba người chị đều há hốc mồm. Con bé mới ở được vài hôm thì đã muốn chuyển đi. Chị An lo lắng hỏi:
"Chỗ mới của em có tốt không đấy? Nếu chưa chắc chắn thì ở đây một thời gian nữa đi em."
Hai chị còn lại cũng đồng tình với ý kiến của An. Nhưng Khương Dao lại bảo:
"Dạ, chỗ mới rất tốt ạ. Các chị cứ yên tâm ạ! Em có số điện thoại của mọi người, cần giúp đỡ em sẽ gọi ạ!" Nói qua cho họ yên lòng, chứ thật tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-khe-uoc-voi-ac-quy/3644171/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.