Chương trước
Chương sau
Điều này cũng khá lạ, đâu ra chuyện một con quỷ phải giải thích chi chít chuyện mình làm như thế chứ. Hắn lại bị điên nữa rồi. Hắn lại đi để ý đến việc con mỗi của mình suy nghĩ và cảm nhận ra sao.

Sau lưng hắn là màn đêm thăm thẳm, ánh sáng từ những ngọn đèn lồng nhỏ chiếu vào gương mặt hẳn vừa đủ để

Khương Dao thấy được biểu cảm nghiêm túc của hắn đang hiện hữu. Khương Dao nhìn hắn, tâm trạng vẫn chưa ổn định.

"Chú, nói thật, tôi không thích chiếc móc khóa con ma cầu mưa đó đâu."

Quý Tửu Lạc thở dài một hơi rồi cười nhẹ một cái. Thật không hiểu được con thỏ này, linh hồn của mình thì chưa chắc cô đã làm đến mức vậy, với linh hồn vô danh lại đi thưởng cảm.

Quý Tửu Lạc dắt Khương Dao lại quầy hàng lúc nãy và nói với ông bán hàng:

- "Có thể lấy tiền thay vì linh hồn không?"

Người bán hàng ngập ngừng tỏ ý không muốn.

- "Xin lỗi cậu, tôi không lấy tiền."

Quý Tửu Lạc thở dài một cái, đập vào cái bàn rồi tỏ vẻ uy hiếp, những người xung quanh nghe thấy cũng quay lại nhìn hắn. Khương Dao sợ có chuyện đành bảo:

- "Ông cho cháu trả cái này và lấy linh hồn lại được không, cháu không cần nó nữa ạ."

Hắn quay qua gắt gỏng.

- "Con người, để đó cho ta."

Rồi hắn bày ra vẻ mặt như muốn xơi tái ông già ngay trước mặt. Ông nghe xung quanh mọi người gọi hắn là "Quý Tửu Lạc" liền đổ mồ hôi hột. Theo như ông biết thì Quý Tửu Lạc, tên ác quỷ đáng sợ đó hiếm khi đến nơi như thế này lắm, lần này hắn còn dẫn con người đến đây chắc là chuyện kinh thiên động địa rồi.

Ông bán hàng biết bản thân không nên đụng tới tên ác quỷ liền xoa dịu bầu không khí, dành trả lại lọ linh hồn nhận từ hăn.



- "Khách hàng bớt giận, có thế thanh toán bằng tiền, cậu cứ đưa tiền là được."

Khương Dao nghe thế, liền lấy trong túi mình một vài tờ tiền để trả cho ông. Nhưng Quý Tửu Lạc đã nhanh tay giật lấy cho vào trong áo của hắn. Hắn lấy lại lọ linh hồn rồi đưa cho ông lão một cái túi nhỏ. Khi mở ra thì mắt ông lão sáng lên, nhìn vào về hai người họ.

- "Cái này quá nhiều rồi, quá đủ rồi, cảm ơn hai người."

Xong rồi hắn đặt vào lòng bàn tay Khương Dao chiếc móc khóa ma cầu mưa, nắm tay cô đi tiếp. Khương Dao cũng cảm thấy tò mò liền hỏi:

"Khi nãy chú đưa cho ông cái gì vậy?""Chỉ là vài viên đá quý thôi. Mấy cái đó ta giữ rất lâu rồi, cũng không xài gì đến. Con người, cô đừng để tâm, mấy cái cục đó ta có nhiều lắm, không xài thì bỏ đó thôi."Khương Dao cảm thấy hắn chỉ mặc mỗi một bộ đồ, cứ tưởng hắn là người tiết kiệm hay là một con quỷ nghèo rớt mồng tơi chỉ giỏi ba hoa cái miệng. Ai ngờ hắn là đại gia ngầm.

- "Cám... ơn chú."

Bỗng nhiên bước chân của Quý Tửu Lạc bỗng dưng dừng lại, bàn tay của hắn đang nắm tay cô đột nhiên buông lỏng. Khương Dao nhìn hắn thì thấy hắn đang hướng mắt đến một cô gái.

Cô ta có mái tóc màu bạch kim trông rất sáng, gương mặt đẹp thánh thiện, bộ đồ trắng cô ta đang mặc càng khiến cho nét đẹp trở nên siêu phàm. Đặc biệt, Khương Dao cảm thấy gương mặt mình và cô ta có nhiều nét giống nhau.

Cô chú ý biểu cảm của Quý Tửu Lạc, trông hẳn rất căng thẳng.

- "Vô Ưu, là cô sao? Cô đến đây làm gì?"

Người đứng trước mặt hắn đến gần, cô ta nhìn Khương Dao rất kỹ. Thấy thế, Quý Tửu Lạc liền đứng che Khương Dao phía sau lưng hắn. Vô Ưu cười nhẹ nhàng nói với hắn:

- "Ta muốn gặp ngươi nên mới đến đây."

Lúc này mọi suy nghĩ của hắn căng cứng. Chỉ nói được vài câu cho có lệ:

- "Muốn tìm tại sao bây giờ mới tìm. Ta không có chuyện gì để nói với cô cả. Một thiên thần mà đến chợ Quỷ như thế không sợ bị trách phạt sao?"

Vô Ưu cười nhẹ nhàng thoát tục, biểu cảm không hề lo lắng sợ hãi mà nói với hắn:

- "Ngươi đang quan tâm ta sao?"



Quý Tửu Lạc giả vờ xùy nhẹ một cái liền dẫn Khương Dao đi, không hề quan tâm đến Vô Ưu nữa. Khương Dao có ngoái lại nhìn thì thấy cô cười với mình.

Hai người đi dạo một lúc thì trở về phòng trọ, Khương Dao cảm thấy rất vui nhìn vào chiếc móc khóa hắn cho cô, và cũng tò mò về Vô Ưu, người có thể khiến hắn có biểu hiện hiếm có như thế.

Tạm quên những chuyện về Vô Ưu, cô vội lấy balo của mình ra mà móc chiếc móc khóa vừa nhận được vào, ngắm nghĩa vài cái rồi mới đem cất.

Quý Tửu Lạc thấy vậy liền nói:

"Thích nó đến vậy sao?""Cám ơn chú!"

Hắn ngồi đó nhìn cô rồi chậc một cái rõ to, xem cô như một đứa kỳ lạ. Chỉ thích những thứ rẻ tiền, chẳng đáng là gì.

- "Đồ con người tầm thường."

Khương Dao cũng mặc kệ vì đã quen với thái độ chán ghét của hắn.

Cô vệ sinh cơ thể xong thì đã thấy hắn lăn ra ngủ ngon lành, vì một phút tò mò, Khương Dao bước chân nhè nhẹ về phía hắn. Ở khoảng cách cực gần này, cô mới thấy tóc hắn thật mượt, cái mũi cũng cao và thẳng tắp, miệng thì hơi hồng nhẹ, và còn cặp đồng tử đen nhánh.

Úa cặp đồng tử? Hắn đang mở mắt nhìn cô? Chưa kịp lùi lại cả cơ thể cô bị hắn ôm chặt trong lòng làm rơi chiếc khăn đang quấn những sợi tóc ướt trên đầu, một vài sợi tóc ướt cứ đáp thẳng xuống mặt hắn.

Hắn nhìn cô lạnh giọng:

- "Con người, cô muốn chết sao?"

Khương Dao cảm thấy vừa ngượng vừa sợ, trong lòng tự trách tại sao bản thân tò mò nhìn hắn làm chi để rồi bị bắt tại trận thế này.

- "Chú... chú... à, trên mặt chú có con muỗi, tôi đến để đuổi nó đi thôi."

Hắn biết cô đang nói dối, làm gì có con muỗi nào chích được hắn chứ. Chỉ là con thỏ nhỏ ngày chẳng biết vẽ chuyện thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.