"Uy! cậu dùng thêm chút lực có được không vậy? Có thể hay không chà mạnh nữa?"
Andy vừa gặm táo vừa nhìn Đinh Trình Hâm đang lau sàn nhà, không hiểu sao Nhị Gia vì cái gì mà dẫn cậu ta trở về, có chút việc cũng không làm được, còn muốn ăn cơm?
Cả ngày này, Đinh Trình Hâm đều là quét tước vệ sinh hết trên dưới căn biệt thự này, một miếng cơm cũng không ăn, đem toàn bộ tầng một đến tầng bốn đều quét tước sạch sẽ. Andy lại phân phó cậu đi quét dọn tầng phụ, dọn dẹp xong xuôi, Đinh Trình Hâm đầu đầy mồ hôi trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ đi ra dạ dày càng đau hơn, cậu ôm lấy bụng ngồi ở cửa sổ, nơi cậu đặt khung vẽ ở đó...
Đến buổi tối Mã Gia Kỳ cùng Ngao Tử Dật đã quay về, Andy bật dậy giúp hai người cởi áo khoác.
"Yo, hôm nay Andy của tôi sao lại chăm chỉ thế này, đem cả căn nhà quét dọn sạch sẽ, ngay cả tủ giày cũng sạch bóng."
Ngao Tử Dật kinh ngạc nói, sau đó dùng tay quẹt qua tủ giày, một chút bụi bẩn cũng không có.
"Tam Gia, đây là việc em nên làm sao?"
"Đinh Trình Hâm đâu?"
Mã Gia Kỳ không thấy Đinh Trình Hâm đi ra, thắc mắc hỏi.
"Chắc trong phòng."
Andy có điểm chột dạ, Mã Gia Kỳ vừa về liền hỏi Đinh Trình Hâm, hy vọng Đinh Trình Hâm thức thời không nói gì với Mã Gia Kỳ, nếu không cô chết chắc rồi.
Mã Gia Kỳ nhanh chóng lên tầng, Ngao Tử Dật nhìn mặt Andy có điểm chột dạ, nhìn bóng dáng Mã Gia Kỳ bước lên tầng, cố ý nói.
"Cũng không biết Nhị ca bị tiểu tử này hạ mê hồn dược hay gì, cả ngày trong đầu đều chỉ có cậu ta, gọi tên tôi còn gọi sai nữa, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, chúng ta đều chết chắc..."
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ, Tam Gia, ngài đừng làm em sợ."
Mã Gia Kỳ lễ phép gõ cửa phòng Đinh Trình Hâm, không ai mở cửa, cửa phòng không bị khóa trái, anh trực tiếp mở cửa đi vào, bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng cũng không bật đèn, không gian đen đến không nhìn được gì, Mã Gia Kỳ mở đèn thấy Đinh Trình Hâm đang nằm trên mặt đất cạnh khung vẽ, bút rơi xuống đất cách rất xa...
"Đinh Trình Hâm! Đinh Trình Hâm!"
Mã Gia Kỳ chạy tới ôm lấy Đinh Trình Hâm đang nằm trên mặt đất, mặt rất đỏ, trán còn nóng bỏng, cả người là bộ dáng như không có chút sự sống.
Mã Gia Kỳ lấy di động gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của mình, làm bác sĩ trong vòng mười phút phải tới, dập máy liền đem Đinh Trình Hâm bế lên giường.
Bác sĩ tư nhân của Mã Gia Kỳ là Tống Á Hiên vô cùng lo lắng chạy tới, vừa vào cửa liền làm Ngao Tử Dật giật mình hoảng sợ, không cùng Ngao Tử Dật giải thích gì, giày cũng không kịp thay trực tiếp chạy đến phòng Đinh Trình Hâm.
"Gì vậy? Ở đây có chuyện gì xảy ra?"
Ngao Tử Dật lao theo Tống Á Hiên chạy tới phòng Đinh Trình Hâm, thấy Đinh Trình Hâm đang nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, Mã Gia Kỳ một bên gấp đến độ xoay lòng mòng.
"Nhị ca, có chuyện gì vậy?"
"Đinh Trình Hâm có chuyện!"
Ngao Tử Dật quay đầu trộm tát mình một cái, chính mình đúng là miệng quạ đen, thật là mẹ nó nói gì trúng nấy.
"Như thế nào rồi?"
"Đừng vội, để tôi xem xét kỹ hơn!"
Vài phút sau, Tống Á Hiên gỡ bỏ găng tay y tế nói.
"Cũng chỉ là phát sốt đơn giản cùng bệnh dạ dày tái phát thôi không phải sao? Ngài gọi tôi vội vàng đến như vậy, tôi còn nghĩ là có chuyện lớn lắm cơ, chỉ một chút bệnh nhẹ như này đi bệnh viện khám lấy thuốc là được rồi không phải sao?"
"Đối với tôi mà nói đây không phải vấn đề nhỏ, tôi đã đem cậu gọi đến, thì cậu mau chữa bệnh cho tôi đi!"
"Chậc... Được được được, ai nói ngài là kim chủ baba của tôi đâu!"
Tống Á Hiên vừa cẩn thận chẩn bệnh, đem toàn bộ bệnh tình, tình trạng cơ thể toàn bộ viết xuống đưa cho Mã Gia Kỳ, chính xác đến độ đem cả số tóc của Đinh Trình Hâm toàn bộ đều chính xác ghi vào, sau đó kê phát thuốc hạ sốt cùng dạ dày liền rời đi.