"Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
"Nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài trước!"
Mã Gia Kỳ không trả lời cậu ấy, mà cậu ấy cũng không muốn biết đáp án, đáp án với cậu cũng không quan trọng, cậu hiện tại đã thoát khỏi Đinh gia, đây đối với cậu chính là mat mắn lớn nhất.
Đinh Trình Hâm mơ màng ngủ, mơ đến ngày trước, một nữ nhân đem cậu đặt trên đùi, trước mắt là một khung vẽ, nữ nhân cầm bút đưa qua đưa lại trên bức tranh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch tựa vầng trăng khuyết, mái tóc xõa xuống dừng ở trên đôi vai nhỏ của cậu. Cậu có thể dễ dàng ngửi được mùi hoa trên mái tóc ấy...
"Mama..."
Đinh Trình Hâm chậm rãi mở to mắt, thấy ngay bức tranh mẹ cậu để lại đã được Mã Gia Kỳ đóng khung cẩn thận, treo ở trên tường.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Em tỉnh rồi à?"
"Anh đang giúp em sửa lại bức tranh, sau đó treo lên tường."
Đinh Trình Hâm xuống giường đi đến bên cạnh Mã Gia Kỳ, ngẩng đầu nhìn bức tranh ấy, thật sự nhìn không ra dấu vết đã bị hỏng trước đó.
"Cảm ơn"
"Có đói không? Anh có nấu mì."
Mã Gia Kỳ dẫn Đinh Trình Hâm đi xuống tầng hai vào nhà ăn, cùng cậu ăn xong dẫn cậu xuống trang viên đi dạo và giới thiệu địa hình căn biệt thự này.
Tầng một là phòng khách cũng là chỗ ăn chơi. Có một phòng karaoke cách âm cực tốt có thể ca hát thoải mái mà không làm ảnh hưởng đến người khác, nhưng Mã Gia Kỳ lại cực kỳ ít vào nơi này, cơ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-ham-ban-trai-cuong-kiem-soat-cua-toi/1037477/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.