4.
Sáng sớm tinh mơ, Tiểu Long người đầy sương sớm bò vào cửa, không ngờ nó vừa thò đầu vào đã nghe hai người kia đang nói chuyện.
Phù Cố: To không?
Thạch Hi:... Ừ, cũng khá to.
Tiểu Long xịt keo, ngay cả lưỡi cũng đông cứng. Này... có phải tiến triển hơi nhanh rồi không? Tên ngoo đần Phù Cố kia thì cũng thôi, sao mà Thạch Hi cũng...
"Nguyên thân của ngươi lớn hơn ta tưởng đó, hồ ly tinh các ngươi đều lớn như vậy à? Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Ta xỏ giày, dạo quanh ổ của Phù Cố một vòng. Đây là lần đầu tiên ta thấy một con cáo hiện nguyên hình, có hơi tò mò.
Lông Phù Cố đen như mực, sáng bóng mịn màng, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ làm bộ lông lại ánh thêm nhiều màu sắc khác.
Cơ thể hắn lớn hơn nhiều so với cáo bình thường, nằm trong ổ mà không thừa ra chút khoảng trống nào. Làm ta đang nằm cũng phải nhỏm dậy nhìn xem.
Hắn vẫn cuộn tròn trong ổ, duỗi móng che mắt, đuôi uốn quanh eo, lười biếng ngáp một cái. "Lúc ta chưa tới Kính Hư là một trăm linh bảy tuổi. Nhưng mà ở đây cũng hai trăm năm rồi, không rõ bên ngoài thời gian trôi ra sao."
"Gì cơ?" Ta bắt được trọng điểm trong câu nói của hắn, "Thời gian ở Kính Hư trôi qua không giống bên ngoài à?"
Phù Cố nhướng mi nhìn ta, đôi mắt thâm thúy như ngọc lục bảo, lộ ra vẻ lạnh lùng máo lạnh không giống với con người hắn lắm.
Ta ngơ ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-trung-quyet/3415689/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.