3.
Ta nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Cái gì mà ta còn có tên à, bộ ta có tên là kỳ lạ lắm hay sao?"
"À.. à, cái này..." Phù Cố dùng tay trái kéo cái đuôi rắn đang treo lơ lửng của Tiểu Long ra sau lưng, thần sắc trên mặt che giấu sự hoảng loạn.
Ta thấy toàn bộ động tác của hắn, nhưng không vạch trần.
Tiểu Long không phòng bị bị kéo đi, đau đớn suýt nữa cắn phải lưỡi: "Nhẹ chút chứ!"
Sau đó ho khan hai tiếng - thành thật mà nói, chuyện một con rắn biết ho mới đúng là kỳ lạ - nói với ta: "Cô không nhớ được nhiều chuyện nên bọn ta mới tưởng đến tên cũng quên luôn rồi."
Ta quét mắt, "Thế à?"
Có lẽ vì vẫn hiện nguyên hình nên ta không thấy Tiểu Long có gì khác thường, nhưng Phù Cố lại khác, hoảng loạn đến gần như không dám nhìn ta, "Đúng... đúng thế."
Ta nghe được cũng không nói gì, trong đêm tối chỉ có tiếng côn trùng kêu. Tiểu Long lặng lẽ trượt xuống từ lưng Phù Cố, muốn thử trốn thoát khỏi nơi mà đến rắn cũng không dám hô hấp này.
"Tiểu Long." Ta thình lình nói.
Lúc này nửa người Tiểu Long đã nằm trên mặt đất, nửa còn lại vẫn treo trên mép giường, đầu cũng không dám quay lại, "Làm... làm sao?"
Ta liếc Phù Cố một cái, thấy hắn vẫn luôn lén nhìn ta từ dưới hàng mi, lúc ta nhìn lại thì lại quay đầu đi.
Ta cười, "Ta nói nè, thật không dễ mọi người mới làm quen được với nhau, tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-trung-quyet/3415688/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.