Chương trước
Chương sau
3.

Ta nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Cái gì mà ta còn có tên à, bộ ta có tên là kỳ lạ lắm hay sao?"

"À.. à, cái này..." Phù Cố dùng tay trái kéo cái đuôi rắn đang treo lơ lửng của Tiểu Long ra sau lưng, thần sắc trên mặt che giấu sự hoảng loạn.

Ta thấy toàn bộ động tác của hắn, nhưng không vạch trần.

Tiểu Long không phòng bị bị kéo đi, đau đớn suýt nữa cắn phải lưỡi: "Nhẹ chút chứ!"

Sau đó ho khan hai tiếng - thành thật mà nói, chuyện một con rắn biết ho mới đúng là kỳ lạ - nói với ta: "Cô không nhớ được nhiều chuyện nên bọn ta mới tưởng đến tên cũng quên luôn rồi."

Ta quét mắt, "Thế à?"

Có lẽ vì vẫn hiện nguyên hình nên ta không thấy Tiểu Long có gì khác thường, nhưng Phù Cố lại khác, hoảng loạn đến gần như không dám nhìn ta, "Đúng... đúng thế."

Ta nghe được cũng không nói gì, trong đêm tối chỉ có tiếng côn trùng kêu. Tiểu Long lặng lẽ trượt xuống từ lưng Phù Cố, muốn thử trốn thoát khỏi nơi mà đến rắn cũng không dám hô hấp này.

"Tiểu Long." Ta thình lình nói.

Lúc này nửa người Tiểu Long đã nằm trên mặt đất, nửa còn lại vẫn treo trên mép giường, đầu cũng không dám quay lại, "Làm... làm sao?"

Ta liếc Phù Cố một cái, thấy hắn vẫn luôn lén nhìn ta từ dưới hàng mi, lúc ta nhìn lại thì lại quay đầu đi.

Ta cười, "Ta nói nè, thật không dễ mọi người mới làm quen được với nhau, tốt nhất là nên thật thà đối đãi với nhau chút, nhỉ?"

"Cô 'lói' sao thì là vậy đi," giọng nói của Tiểu Long thật bình tĩnh, nhưng hành động lại không giấu nổi ý đồ muốn chạy trốn, "Ta buồn ngủ quá, đi trước nha."

Nói xong, nó lặng lẽ chuồn thục mạng.

Ta tất nhiên biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, hình như bọn hắn đã biết gì đó về ta. Mà ta cũng nhìn ra, trong một rắn một cáo này, hồ ly ngốc nghếch như một đứa trẻ, nhưng rắn dù sao cũng đến từ nhân gian, đáng lẽ phải thông minh hơn chút, thế mà cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Nếu đã ngốc như thế, moi được chân tướng chỉ còn là vấn đề thời gian, không cần vội.

Ta thu hồi ánh mắt, nói với Phù Cố: "Vậy chúng ta cũng đi ngủ nhé?"

Phù Cố cắn môi, đôi môi của hắn thật đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên, trời sinh giống như đang cười.

Nhìn hắn ta liền biết vẫn còn chuyện gì đó, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Cái đó... thật sự có thể thành thật đối đãi với nhau sao?" Phù Cố nhích lại gần ta, cái đuôi đung đưa bên thành giường.



"Ừ, ngươi cũng biết ta chỉ là phàm nhân không sống được lâu, không có nhiều thời gian để lãng phí, thành thật đối xử với ta là tốt nhất." Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tuy không thấy rõ, nhưng màu mắt hắn thật sự rất đặc biệt, giống như ánh mặt trời ngọt ngào như mật, cũng giống như mặt sông lấp lánh, yên tĩnh mà tuyệt đẹp.

Phù Cố chớp chớp mắt, có chút bất an, "Vậy ta muốn về ổ ngủ, có được không?"

Ta hơi ngạc nhiên vỗ vỗ nhẹ lên giường, "Đây không phải ổ của ngươi sao?"

"Không phải mà." Phù Cố nói đến đây vẻ mặt cũng xị xuống, rất chi là khổ não. "Đều tại Tiểu Long, nó nói hoàng thượng và hoàng hậu phải ngủ cùng nhau, nhất định phải ngủ trên giường, còn phải đắp chăn nữa!"

Hắn lại vô thức cắn môi lần nữa. "Thật ra nóng muốn chếc... Lâu lắm ta chưa được ngủ trong ổ rồi."

Ta nhéo nhéo mặt, thật sự không thể nhịn được cười, quả thật làm khó một con cáo to như hắn rồi, hơn hai tháng không được về ổ, còn bị buộc phải đắp chăn mà ngủ.

Phù Cố lo lắng nhìn ta, ánh mắt ngọt ngào hơn mật hàm chứa chút cầu xin, đôi môi bị cắn được ánh sáng chiếu vào ươn ướt, cũng có thể là do cố ý. Nhưng bộ dạng này của hắn... nói sao ta, không hổ là hồ ly tinh? Làm người ta không nhịn được mà mềm lòng.

Chỉ là, thế gian còn có loại yêu quái như này sao? Thậm chí không thể bịa ra một lời nói dối, ở lãnh địa của mình mà còn phải hỏi ý kiến người khác xem có được về ổ ngủ hay không.

"Được chứ." Ta dễ dãi gật đầu.

Ánh mắt Phù Cố lập tức sáng lên, muốn thoát khỏi sự giam cầm của cái chăn, chạy khỏi giường. Nhưng đuôi lại bị ta nắm lấy, cơ thể của hắn liền cứng ngắc, lúc quay đầu lại ánh mắt đã đỏ hoe, trách móc nói, "Nàng nói không giữ lời."

Ta hơi xấu hổ vuốt vuốt lông đuôi hắn: "Giữ lời, giữ lời mà, ngươi đừng khóc."

Hắn mím môi không để ý tới ta, nước mắt đã ướt mi, muốn mà không khóc được. Người đẹp dưới ánh nến, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp.

"Khụ," ta bắt chước Tiểu Long ho hai tiếng, "Ý ta là, đừng có ngủ xa quá, ngươi chuyển tổ qua đây ngủ, được không?"

"Sao nàng không nói sớm, ta còn tưởng nàng nuốt lời." Hắn rất dễ dỗ, nghe ta nói xong chớp chớp mắt, nuốt nước mắt trở về.

Sau đó ta thấy hắn bước xuống giường, nghiêng người kéo một thứ gì đó dưới gầm giường ra, vừa kéo vừa nói: "Thực ra cũng không muốn rời xa nàng... Người phàm yếu đuối, ta sẽ bảo vệ nàng."

Thứ mà hắn kéo có vẻ rất nặng, mặt cũng đỏ bừng, ta thấy hơi lạ, bèn nằm ra mép giường soi đèn cho hắn.

Phù Cố thở hổn hển nói: "Ta giấu ổ ở chỗ này, chỗ này... nửa đêm lúc nàng ngủ rồi, có thể... ừm, có thể xuống gầm giường ngủ một lát."

À, thảo nào. Có những buổi sáng tỉnh dậy, thấy đồ ngủ của hắn dính bụi, ta hơi nghi ngờ có phải lúc ta ngủ đã đạp người ta xuống đất không.

Ta đang muốn giúp, Phù Cố đã nghiến răng kéo được cái ổ ra ngoài - Ô, là một cái ổ to bự!

Ta ngạc nhiên nhìn cái ổ chiếm gần hết cả đáy giường này. Ổ được làm từ cỏ khô và cành cây, rìa thì cao còn ở giữa thì thấp, bên trong còn có ít cỏ tươi, có dấu hiệu bị đè qua.



Hai người như ta vào ngủ vẫn còn thừa chỗ.

Thảo nào Phù Cố nói Tiểu Long ngủ trong ổ của hắn, hắn cũng không phát hiện.

Đúng thật là khó nhận ra, dù sao Tiểu Long cũng chỉ là một bé rắn bé tí ti thôi mà.

Phù Cố nhìn ta, đắc ý cười: "Xem này! Ổ của ta đẹp chứ?"

"Ừ."

"Lúc đó vì làm cái ổ này, ta đã ngủ thử rất nhiều loại cỏ ở đồng cỏ, hang động, mới tìm được nguyên liệu phù hợp, dù có bị đày đến tận cùng trái đất ta cũng phải mang ổ theo!"

Ta định nói gì đó, ngẩng đầu lên chợt thấy hắn đang cởi cúc áo ngủ một cách khéo léo, áo đã được cởi một nửa, để lộ bộ ngực rắn chắc và vòng eo mê người, chưa kể còn khá đẹp nữa... Đợi đã!

Suy nghĩ của ta trôi đi trong giây lát, nhưng lập tức phản ứng lại và thổi tắt nến nhanh nhất có thể, "Ngươi làm gì đó?"

Bóng tối nhất thời làm ta chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy Phù Cố sửng sốt một lát: "Cởi quần áo đó."

Ta nằm lại xuống giường, kì quái hỏi: "Ngủ rồi còn cởi quần áo làm gì?"

"Chật quá, ta lớn rồi mà... Làm hồ ly mà còn mặc quần áo, sẽ bị nổ tung đó. Phù Cố nói chuyện có thói quen nói âm cuối rất nhẹ, vốn dĩ giọng nói của hắn khá lạnh lùng, lại làm ta cảm thấy như đang làm nũng.

Lúc này, ta đại khái đã nhìn rõ thân ảnh của Phù Cố in trên mặt đất, xét về dáng người, là một thiếu niên cao gầy chân dài. Nếu ổ đã to như vậy, nguyên hình của hắn có lẽ cũng rất to.

Ta bất lực quay lưng ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Được rồi, cởi ra đi, đừng làm bẩn quần áo nữa."

Phù Cố vui vẻ đáp: "Biết rồi mà!"

Ta nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng sột soạt khi hắn cởi quần áo, sau đó không biết làm gì mà tấm màn ngủ sau lưng lại bị hắn vén ra một góc.

Ta không nói gì.

Hình như hắn nghĩ ta ngủ rồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta để quần áo vào đây nha, Hi Hi."

Hi Hi cái gì mà Hi Hi? Người không biết còn tưởng ngươi đang cười thầm đó. Với lại, đừng tùy tiện gọi ta thân thiết như vậy, quen nhau hai tháng vẫn còn muốn lừa dối ta cơ mà.

Dù vậy, ta vẫn không nhịn được mà cong môi, đây thật sự là một con hồ ly tinh sao? Nếu ta không biết rõ tình hình, còn tưởng hắn là một chú cún lớn đang vẫy đuôi vui vẻ.

Trong đầu ta lầm bầm, hồ ly ngốc.

Sau đó mới đi ngủ thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.