Đêm về khuya, kim đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng, con đường ven biển chìm trong yên tĩnh, ánh đèn màu cam từ phía xa không ngừng nhấp nháy giữa màn đêm.
Triển Nhược Lăng mở miệng, “mình…” nhưng không tài nào nói được hết câu.
Chung Khi thả lỏng vòng tay đang ôm vai cô tìm đến bên eo giữ chặt, ánh mắt đen trầm tĩnh nhìn vào cô mang theo cái nhìn đầy dịu dàng, “em muốn nói gì?”
Mười năm đã đi qua, trong lòng cô luôn khắc ghi hình bóng một người, chưa từng nghĩ đến sau này, chỉ cố chấp nghe theo trái tim mình, cẩn thận lưu giữ tình cảm ấy. Quãng thời gian niên thiếu, biết rõ cô và anh là không thể, cho nên chỉ hy vọng có thể làm bạn bè với anh, cả cuộc đời, nhưng vào lúc này, anh đứng trước mặt cô, nói những lời này với cô, cả thế giới dường như cũng vì một câu nói mà hoàn toàn thay đổi, con đường cô đang đi đột ngột rẽ sang một lối khác, không thể biết trước sẽ dẫn về đâu.
Buối tối đêm nay, đẹp đẽ như vậy, lại khiến cô bối rối không biết phải làm sao.
Cô không kiềm được, hỏi ra bằng lời điều sợ hãi nhất mà cô giấu kín tận đáy lòng: “Nếu như, nếu như chúng ta không thích hợp thì sao?”
Nhận ra nỗi lo âu chất chứa trong câu nói của cô, bàn tay nắm tay cô càng thêm chặt, anh vô cùng kiên định lên tiếng: “Sẽ không đâu! Ngốc ạ, không thử qua làm sao biết không thích hợp?”
“Nhưng mà chúng ta…”
Chung Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-luu-anh/2961847/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.