“Có chuyện gì mà em vui vậy?” Chung Khi gác đũa lên mép đĩa.
Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong vắt như nước suối: “Rõ ràng lắm à?”
“Vô cùng rõ ràng.” Chung Khi nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Triển Nhược Lăng suy nghĩ một chút, sau đó rất vui vẻ nói: “À, chị dâu em đang mang thai, cho nên cả nhà ai cũng vui mừng hết.”
“Vậy à? Đúng là rất đáng mừng.” Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, trìu mến nhìn cô gắp từng đũa thức ăn trên bàn, niềm vui rạo rực trong lòng.
“Đúng thế.” Triển Nhược Lăng buông đũa, uống một ngụm trà.
Chung Khi nghiêng người nhìn về phía trước, lơ đãng lên tiếng hỏi: “Anh trai và chị dâu em kết hôn được hai năm rồi nhỉ?”
“Phải. Làm sao anh biết?” Triển Nhược Lăng hơi bất ngờ. Cô nhớ từ trước đến nay chưa từng nói với anh việc này.
Chung Khi chăm chú nhìn cô, ánh mắt cũng tự nhiên trở nên dịu dàng hơn: “Khi ấy nghe Trình Tư Dao nói.”
Triển Nhược Lăng đoán “khi ấy” trong lời anh nói và khi Ngôn Dật Khải nói chuyện với cô chính là chỉ buổi họp lớp hai năm trước, có điều cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh nói là năm kia à?”
“Ừ.”
Triển Nhược Lăng thấy anh chỉ “ừ” một tiếng sau đó lại không nói tiếp, cô cũng gật đầu rồi hỏi sang vấn đề khác: “Cháu anh thế nào rồi?”
“Về nhà ở Quảng Châu với vợ chồng chị họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-luu-anh/2961848/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.