Chiếc xe chạy đều trên đường cao tốc, khung cảnh hai bên đường không ngừng chạy lùi về sau, để lại trên kính xe những hình ảnh liên tục bị thay đổi.
Đã không phải lần đầu tiên ngồi xe của anh, nhưng tâm trạng Triển Nhược Lăng vẫn rất hỗn loạn, cô mơ màng đưa mắt nhìn ra ngoài của kính. Trong đầu chỉ nghĩ được duy nhất một việc – vì sao anh đến đây đón cô?
Âm thanh huyên náo của người đi đường cùng tiếng xe cộ nhộn nhịp bị ngăn cách bên ngoài, khiến cho khoang xe rất yên tĩnh, chỉ là điều đó cũng không giúp cô có thể bình tĩnh.
Đúng lúc này, nghe thấy anh gọi tên mình, Triển Nhược Lăng liền quay đầu lại: “hả, gì cơ?”
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, đường nét trên gương mặt cương nghị thâm trầm, nhưng vẻ mặt không hề cứng nhắc mà rất thoải mái. Ánh nắng mỏng tang xuyên qua kính chắn gió chiếu vào, những tia nắng nghịch ngợm như đang nhảy múa trên người anh.
“Không phải trước đây cậu thường liên lạc với Trình Tư Dao à?”
“Ừ, đúng thế.” Cô trả lời, vừa nói vừa gật đầu.
Chung Khi quay đầu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói vẫn vô cùng điềm nhiên không để lộ chút tâm tình: “Vậy vì sao về sau không liên lạc nữa?”
“Về sau?” Đầu tiên Triển Nhược Lăng có chút không rõ, sau đó mới nói: “Sau đó bọn mình đều ra nước ngoài, cậu ấy du học ở Singapore bài vở vô cùng bận rộn, mình cũng ít khi đăng nhập vào hộp thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-luu-anh/2961846/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.