Lách cách...
Một âm thanh vang lên chói tai cực kỳ trong màn đêm. Bằng vàng khảm ngọc trâm thoa rơi xuống đất, tiếp theo đó còn thêm một cái mặt khác trang sức cũng theo tới mà rớt xuống rồi.
"Khốn kiếp! Ngươi hỗn đản vô sỉ... ngươi hạ lưu đê tiện!".
Một tràng tiếng mắng chửi vẫn chừa từng dừng lại cũng lâu lắm. Người này l*иg ngực cũng thực tốt quá, đã chửi lâu như vậy nhưng vẫn chưa thấy nàng nghỉ ngơi qua.
"Ngươi là cái đê tiện hạ lưu! Ngươi biết không ngươi làm cái đó chính là cho ta đã ném mặt mũi rồi!?".
Tiểu Du một đường trở lại này đuổi theo ở Tiểu Bạch, người đi phía trước nàng cũng là ở phía sau theo kịp bước chân. Nhưng là một đường trở về này cũng không chút nào yên ổn, Tiểu Du vừa đi vừa mắng chửi, còn có từ trên người nàng những thứ xem qua có thể tháo được nàng liền như vậy tháo xuống, ném tới trên người của người đi ở phía trước. Tiểu Bạch từ đầu tới cuối vẫn một mực im lặng chưa hề lên tiếng quá, dù cho Tiểu Du có ra sức ném vật tới nàng trên thân, trên đầu, dường như là nàng đều xem nhẹ cho qua.
Tiểu Du chính vì thái độ vô lo vô tâm của người kia mà sinh khí không thôi, chỉ ngại rằng tượng đá hai bên đường đi khó để di dời, bằng không có lẽ rằng cũng đã bị nàng nhấc lên ném tới rồi Tiểu Bạch nơi này đi!
"Ngươi có hay không nghe thấy? Còn giả điếc với ta sao? Ngươi chưa hỏi đã tự ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-hong-vu/3629308/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.