"Tiểu Bạch, ngươi đêm qua đã rơi... ".
Tiểu Du không hề khách khí mà tiến vào tới rồi nội điện gian phòng nơi này, vừa mới vén lên sa trướng, lập tức đập vào mắt kia một cảnh tưởng sinh động khó tả bằng lời.
Tiểu Du chân không còn nhấc lên nổi, chỉ ngây người đứng tại chỗ mở to mắt nhìn xem cảnh tượng trước mắt này đây.
Tiểu Bạch ở bên cạnh giường ung dung mặc lên ngoại bào, cẩn thận thắt dây song cúi đầu mang hài, từ đầu đến cuối đều chưa từng ngẩn đầu lên nhìn tới Tiểu Du một lần, giống như còn không biết được sự tồn tại của nàng như vậy.
Mà ở trên giường êm kia, bị bao bọc bởi một tầng mền bông dày dặn ấm áp, chỉ để lộ ra một mảng mảnh mai tấm lưng cùng thiên nga cổ, thanh thoát xinh đẹp. Nữ nhân kia còn ở ngủ thực trầm, ba ngàn thanh ti nương theo tinh tế thon dài chiếc cổ nhẹ nhàng rũ xuống che khuất đi một mảnh xuân sắc.
"Du, ngươi tới rồi". Tiểu Bạch mang xong hài mới chậm rãi đứng lên, đi lại hướng của Tiểu Du. Ngữ điệu còn có ba phần giọng mũi, còn như là vừa mới thức dậy sau mỗi người trạng thái.
Tiểu Du không biết là đang nghĩ điều gì, chỉ thấy nàng bỗng nhiên đôi mày chau lại, cắn lấy môi dưới của bản thân, đưa tay ra kéo lại đây cánh tay của Tiểu Bạch, một bước thành hai bước chạy nhanh mang theo người hướng bên ngoài chạy.
Cho tới khi các nàng đã ở ngoại điện bên ngoài đứng, Tiểu Du mới buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-hong-vu/3630919/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.