Chương trước
Chương sau
"Ngươi điên!".

Trong đêm khuya tĩnh mịch, một giọng mắng chửi thanh thúy truyền ra ngoài cửa sổ, tạo nên chút điểm nhấn cho bóng đêm yên tĩnh đến đáng sợ.

"Ngươi có phải không bị nữ nhân kia làm tới đại não có vấn đề a ngươi!?".

Tiểu Du diện mạo cau có, trạng thái nhìn vào có thể thấy nàng đang thập phần giận dỗi, đều nhanh giận tới mức mặt mày đỏ bừng như vừa ra khỏi thủy trì như vậy đi.

"Ta còn tốt". Tiểu Bạch thản nhiên trả lời.

"Ngươi này cái không biết điều! Bản thân ngươi tự ở chỗ của nàng chuốt lấy phiền phức liền thôi đi, ngươi như vậy còn trở lại đem phiền phức tìm tới ta chỗ này, muốn làm ta cho ngươi giả thành ngươi tình lữ người trong lòng, còn có gì khác muốn quá đáng hơn không!?". Tiểu Du phẫn uất vô cùng, không ngăn được mắng chửi một tràng dài dòng.
"Ngươi tại làm sao như vậy tức giận? Ngươi nếu như không muốn, có thể từ chối". Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi. Nàng cũng không hiểu tại sao người trước mặt này lại tức giận đến mức này, bản thân chỉ muốn nhờ vả nàng giả thành người trong lòng mà thôi, nhưng nàng cũng không ép buộc đối phương, nàng nếu như không muốn vẫn có thể lập tức từ chối, hà cớ lại còn sinh khí tới mức mắng chửi mình tận một canh giờ đâu.

"Ngươi... ". Tiểu Du liền nhất thời á khẩu, không biết phải nên nói gì tiếp theo. Đối phương nói có lý, yêu cầu của hắn, bản thân nàng có thể không chấp nhận thì từ chối cho qua, nhưng tại làm sao trong lòng nàng lại cảm thấy uất ức bậc này? Nàng cũng không hiểu nổi, chỉ biết là khi nàng nghe thấy đối phương cùng nàng nói "Du, ngươi có thể không cho ta giả thành ta người trong lòng?", lúc đó đột nhiên trong bụng cồn cào, l*иg ngực cũng thấy nóng lên, còn có điểm xúc động khó nói thành lời, cứ như vậy không kiềm chế mà trực tiếp chửi thẳng mặt đối phương rồi.
Có lẽ chính nàng bản thân thực sự đã phản ứng thái quá đi...

"Du, này một cái đặc biệt tình huống, chỉ ngươi mới có thể". Tiểu Bạch lúc này đột ngột trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Du.

Tiểu Du trong giây lát không biết phải phản ứng thế nào mới là. Đạo này ánh mắt, đối phương chưa bao giờ dùng nó tới nhìn nàng như vậy.

Tiểu Du trong lòng luôn treo lên đắn đo, suy đi nghĩ lại nhiều lần, cuối cùng vẫn là thở ra một hơi dài.

"Thật khó thoát được ngươi. Ta có thể cho ngươi giúp đỡ này một lần, nhưng là ta không dám cam đoan rằng nàng này một cái nữ nhân thông minh sẽ bị loại này chiêu trò dễ dàng qua mặt".

"Chỉ cần ngươi gật đầu, ta thì tự có biện pháp". Tiểu Bạch thấy Tiểu Du đã gật đầu đồng ý, trong lòng tảng đá đè nặng cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi.
Tiểu Du thì giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nâng cao thanh âm. "Của ta cái ngoại hình này, ngươi nghĩ nàng sẽ tin ngươi yêu thích đoạn tụ loại hình sao?".

Tiểu Bạch nghe xong thì thản nhiên vô cùng. "Du, ngươi đã quên ngươi bản thân chính là nữ nhân?".

"Ta là nữ nhân thì thế nào, chẳng lẽ ngươi nói làm ta ở nàng trước mặt thoát cái sạch sẽ chứng minh ta chính là nữ nhân sao?". Tiểu Du trợn trừng mắt không hài lòng.

"Quá thô thiển". Tiểu Bạch lắc đầu.

"Vậy ngươi nói phải làm thế nào a?". Tiểu Du chán nản thở dài.

"Ta tự có an bài". Tiểu Bạch nói xong câu nói sau liền đứng lên quay người đi mất.

Tiểu Du lưu lại hướng ánh mắt nhìn theo bóng lưng của người kia, trong lòng khó ngăn được dâng lên lo lắng.

Cũng không biết trong hồ lô của hắn chứa thuốc gì...

Trời đã trải qua đêm khuya nhiều gió sương, cũng đã gần tới lúc kéo thái dương thức dậy. Chúng quanh tiếng nước chảy róc rách nhỏ nhoi truyền vào tai, cũng chính là âm thanh rõ ràng nhất trong đêm này.

Tiểu Bạch định Tô Vân Hi thời khắc này ở bên cạnh con lươn nhỏ Triêu Phong Đình gặp mặt.

Tô Vân Hi sớm đã tới nơi này chờ đợi. Trong lòng vừa nôn nóng vừa lo âu. Đối phương nói nếu như nàng đã như vậy quyết tâm muốn biết, vậy thì người sẽ làm nàng cùng người trong lòng của hắn gặp mặt một lần.

Nàng thấy người kia có thể nói thành bộ dạng kiên định như vậy, trong lòng tự tin kia nháy mắt cũng giảm đi mấy phần. Chỉ lo lắng rằng người trong lòng kia của hắn quá xuất chúng, nàng sẽ so không được nàng. Nhưng là vốn bản tính háo thắng kiêu ngạo từ nhỏ, cho nên nàng nếu đã mở miệng đưa ra yêu cầu kia, vậy thì nàng cũng sẽ mạnh dạng đi đối mặt vấn đề, chưa đến giờ khắc cuối cùng nàng nhất định sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu!

Tô Vân Hi từ đứng chuyển sang ngồi, lại từ ngồi chuyển sang đứng, đợi lâu đến mức nàng như sắp phát tiết ra ngoài như vậy, có chút nóng nảy tính tình sinh khí. Đúng lúc này bên tai đột ngột nghe thấy tiếng bước chân từ nhỏ dần đến rõ ràng hơn. Nàng vui mừng quay người lại, liền thấy Tiểu Bạch đi lại rồi rất gần nơi này, thế nhưng, niềm vui chưa dứt thì cũng trùng hợp để nàng nhìn thấy đi theo phía sau của người kia còn có một cái nữ nhân khác!

Tô Vân Hi vừa nhìn thấy nữ nhân kia, đôi mắt không ngăn được mở to ngạc nhiên, nói không nên lời...

Một cái nữ thân yểu điệu mảnh mai, thướt tha dịu dàng, nàng đứng thẳng lưng, bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại, vận lên nhẹ nhàng thanh tử sa y phiêu phiêu theo gió, đôi tay như ngọc, trắng trẻo mịn màng, khuông mặt thanh tú tinh tế lại có chút mị hoặc câu nhân, sống mũi thẳng tắp mềm mại, môi hồng ướŧ áŧ, có cảm giác như khiến người khác nhìn tới liền cầm lòng không đặng muốn đi thân một thân, một đôi con ngươi thâm thúy nhìn thẳng tới nàng nơi này thì giống như nắm được một cái sợ hãi tâm của nàng như vậy, đắc chí mỉm cười.

Nàng quả thực là một cái mỹ nhân, làm người khác có cảm giác như đã chạm được rồi nàng nhưng thực ra lại chạm không tới nàng. Tô Vân Hi ngỡ ngàng âm thầm cảm thán trong lòng...

Tại sao những cái nữ nhân xuất hiện bên người của đối phương mỗi cái lại muốn hơn mỗi cái xinh đẹp động lòng người như vậy...

"Tiểu nữ thấy qua quận chúa điện hạ". Tiểu Du lễ độ cung kính cho Tô Vân Hi hành lễ.

Giọng nói của nàng giống như một cơn gió xuân mát mẻ thổi ngang qua, thanh thúy lại trẻ trung, sau đó chỉ để lại toàn là lưu luyến không thôi.

Tô Vân Hi ngây người hồi lâu mới bình tĩnh lại được, nàng có điểm dè dặt lên tiếng. "Phạm Vô Cứu, nàng là... ?".

"Là ta người trong lòng". Tiểu Bạch điềm tĩnh trả lời.

"Tiểu nữ gọi Đinh Đan. Nghe ái lang nói qua quận chúa đại nhân muốn cùng tiểu nữ gặp mặt, có thể diện kiến thánh nhan, là tiểu nữ phúc phần". Tiểu Du nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn nói. Câu chữ ôn nhã, cử chỉ tao nhã, người ngoài không biết nhìn vào sẽ cảm thấy nàng là một cái được giáo dưỡng rất tốt thiên kim chi khu.

Tô Vân Hi tuy rằng đã gặp qua nhiều vô số nữ nhi của phú hộ cùng quan lại, cũng gặp qua hằng sa số nữ nhân, trong nhân sinh của nàng, người có thể làm nàng cảm thấy nhất ưu tú, ngoại trừ bản thân nàng ra, cũng chỉ mới có Tố Phượng Di nữ nhân này cùng một cái thần bí nữ nhân nhan sắc diễm lệ hơn người gọi Diễm Linh Cơ kia.

Hôm nay đứng ở nàng trước mặt nữ nhân này tuy rằng không tới mức khiến nàng quá kinh ngạc, nhưng lại làm nàng cảm giác đối phương đã ưu tú hơn rất nhiều người rồi.

"Ngươi... thật là Phạm Vô Cứu người trong lòng sao? Nhìn qua thực là xinh đẹp thanh tú". Tô Vân Hi còn chưa tin chắc mà hỏi lại thêm vào một câu khen ngợi.

"Tiểu nữ chỉ là một cái bình thường nữ nhân mà thôi, làm sao có thể sánh bằng quận chúa điện hạ này xinh đẹp mỹ lệ đâu". Tiểu Du khách sáo trả lời.

"Các ngươi như thế nào quen biết đối phương, lại làm thế nào ở bên nhau?". Tô Vân Hi chau mày hỏi.

Các nàng sau đó đã tiến vào trong Triêu Phong Đình, sau khi đã an tọa, Tiểu Du mới chậm rãi kể qua từng chi tiết, giống như những điều nàng nói ra đều đã từng xảy ra trong quá khứ như vậy, xúc động đến mức nhãn quang ngấn lệ.

"Tiểu nữ cùng ái lang vốn dĩ chính là mỗi người tồn tại ở mỗi nơi cùng trời cuối đất, có lẽ là do ý trời, cơ duyên trùng hợp làm chúng ta tại một cái sự cố phát sinh gặp mặt, có lẽ là từ đó, lão thiên gia đã sắp đặt chúng ta sau này không thể buông bỏ được đối phương".

"Tiểu nữ cố hương ở phía nam của Đại Ý, địa phương nơi đó quanh năm ôn hòa, nhân khẩu thói quen yêu thích ra ngoài tản bộ quán cảnh, ngày hôm đó ta chính là thấy tiết trời trong xanh, cho nên cũng ra ngoài đi dạo, lại không ngờ được ta có thể như vậy bị lạc, đi tới rồi một nơi, nơi đó hẻo lánh hoang sơ, con đường dưới chân lại gập gềnh, ta khi đó thực hoang mang cùng lo sợ, chính là tiếp tục đi cho tới khi trời tối, đôi chân của ta khi ấy thì giống như muốn đứt đoạn như vậy. Tình thế khi đó trời phi thường tối mờ mịt, không thể nhìn thấy gì, ta vẫn cố gắng mò mẫm bước đi, nhưng là dường như lão thiên gia cảm thấy rằng ta chưa đủ khổ sở, ta dưới chân giẫm phải tảng đá liền bị lăn xuống khỏi vách núi."

"Sau đó thế nào?". Tô Vân Hi nghe đến mức xuất thần, nhập tâm vô cùng.

"Thời điểm rơi khỏi vách núi ta đã ngất xỉu, cho tới khi tỉnh lại, mới nhận ra ở bên hông vị trí kia rất đau rất đau, đợi ta nhìn lại mới biết, thì ra ta nơi đó bị một cành cây nhọn đâm xuyên qua, nơi đó chảy rất nhiều máu, đau đến mức ta dường như không còn cảm nhận được phản ứng của thân thể nữa, cảm giác đó giống như đã cận kề cái chết, hai mắt nặng nề vô cùng, tầm nhìn mờ dần đi, ta nghĩ rằng bản thân có lẽ sẽ phải bỏ mạng tại nơi đó rồi. Đúng lúc đó ta đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, liền là thời khắc đó, ta đã gặp ái lang".

Tiểu Du dừng lại, lia mắt nhìn đến Tiểu Bạch bên cạnh. Ánh mắt mang theo bảy phần nồng đậm yêu thích, nhưng nếu như tinh ý nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện ra một tia mỉa mai.

Tô Vân Hi cư nhiên lại đột nhiên chau mày lại.

"Ta cùng ái lang cơ duyên gặp gỡ, ta một mạng này cũng là chàng cho ta nhặt trở về. Chúng ta từ đó quen biết, dần dà đôi bên tình cảm càng sâu. Ta nghĩ gả cho chàng làm thê tử, nhưng là ta phụ thân nhìn không thuận mắt chàng gia thế mơ hồ, hành tung bất định, cho nên liều chết ngăn cản chúng ta đoạn này nhân duyên, chỉ sợ rằng phụ thân hắn đã ở ta trước mặt quyên sinh hai lần, ta tuy đau khổ, nhưng là càng không bỏ được đoạn tình cảm này".

Nói đến đây, Tiểu Du cố ý trưng ra một cái buồn bã ánh mắt cùng nụ cười.

"Sau cùng ta cùng ái lang ra cái quyết định đi khỏi cố hương, tới một nơi khác không có ai biết chúng ta, ở đó làm lại từ đầu. Chỉ không ngờ, ở địa phương kia cũng vì ta này một trương vẻ bề ngoài lại cho ái lang rước tới thật nhiều phiền phức. Thì ở lần đó, chỉ thiếu chút nữa ta đã trở thành giàu có nhất địa phận phú hộ kia tiểu thϊếp, may mắn rằng ái lang chàng xuất hiện, mang ta rời đi, chàng khi đó a, thực oai phong lẫm liệt!".

Tiểu Du lại dùng một đạo ánh mắt tán dương nhìn đến Tiểu Bạch bên này.

"Cuối cùng thì sao?". Tô Vân Hi vẫn muốn biết kết cục của câu chuyện này sẽ như thế nào.

"Chúng ta hai người cùng nhau phiêu bạt khắp nơi, nếu là có được một nơi nhìn vừa mắt, chúng ta sẽ tùy thời lưu lại một đoạn thời gian. Chỉ là lần này đến kinh thành, lại là nơi gặp nhiều nhất biến cố".

Tô Vân Hi nghe xong câu chuyện có chút trầm tư, đôi mắt hướng nhìn xuống, cũng không biết được nàng là đang nghĩ điều gì. Nhân lúc đó, Tiểu Du phao tới Tiểu Bạch một cái ánh mắt đắc ý, giống như là đang cùng Tiểu Bạch diễu võ giương oai, ngươi xem ta này phải hay không phải diễn tới thật lợi hại đây!

"Không đúng".

Đột nhiên Tô Vân Hi khi ngẩn đầu lên liền thốt ra một câu phủ nhận, làm tới Tiểu Bạch cùng Tiểu Du trong nháy mắt có điểm giật mình.

"Điểm nào không đúng?". Tiểu Bạch cố ý thăm dò thử.

"Nếu nói các ngươi như vậy tình sâu nghĩa nặng, tại làm sao bản cung cũng không nghe thấy ngươi nhắc qua nàng đâu?". Tô Vân Hi giống như ở trong dày đặc tình tiết phát hiện ra một kẽ hở, nàng liền nhanh chóng nắm bắt lấy điểm đó, nàng vẫn luôn cảm thấy như có điểm không đúng a.

Tiểu Bạch không nghĩ đối phương sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn là bình tĩnh trả lời. "Nàng không yêu thích phô trương thân thế". Tiểu Bạch khi nói tới liền đánh ánh mắt qua người ngồi bên cạnh.

"Các người nếu như là cùng nhau bỏ trốn, nói như vậy liền chưa tính đã thành thân đi". Tô Vân Hi ưỡn ngực, mắt phượng híp lại, giọng điệu đột ngột thay đổi trở nên uyển chuyển hơn.

"Tuy rằng không thể bái đường, nhưng ta cùng ái lang đã bái thiên địa, có trời đất làm chứng, chúng ta đã là phu thê". Tiểu Du có chút bị kẻ khác nhìn ra yếu điểm sinh ra chột dạ, khi trả lời câu này, nàng thì đã không biết bản thân làm sao có thể nói được như vậy trơn tru.

"Còn chưa bái tổ tiên, vẫn chưa tính đã là phu thê. Cho dù các ngươi đã hành chu công chi lễ, vậy thì có làm sao". Tô Vân Hi khóe môi cong lên, ánh mắt cư nhiên sắc bén vô cùng.

Nghe thấy điều này, Tiểu Du cùng Tiểu Bạch trong lòng bắt đầu nảy sinh lo lắng. Nữ nhân này biểu hiện thực quá kỳ lạ, các nàng không biết được suy nghĩ của đối phương, không biết được người trước mặt này tiếp theo sẽ làm ra điều gì.

Tiểu Du chân ở dưới bàn âm thầm đá vào chân của Tiểu Bạch, ra hiệu cho Tiểu Bạch nhanh chút nghĩ phương pháp rời đi mau một chút mới tốt, nàng có cảm giác nơi này hiện tại không phải tình huống tốt lành gì!

"Ngươi nói vậy là ý gì?". Tiểu Bạch hỏi lại Tô Vân Hi.

"Các ngươi nếu đã không phải là đường đường chính chính đôi phu thê, như vậy, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng. Bản cung không ngại ta quận mã không phải là ta lần đầu tiên". Tô Vân Hi nhìn thẳng tới Tiểu Du ở phía đối diện, ngữ điệu cùng ánh mắt của nàng đầy tính khıêυ khí©h rõ ràng.

"Quận chúa ngươi... !" Tiểu Du không dám tin nữ nhân trước mặt này lại có thể trở nên đáng sợ như vậy.

"Ngươi biểu hiện này xem ra có điểm không đúng cho lắm. Phạm Vô Cứu, chẳng lẽ ngươi lại tùy tiện tìm một cái nữ nhân đến nghĩ rằng qua mặt bản cung?". Tô Vân Hi lúc này càng tin vào nghi hoặc trước đó của nàng đặt ra, hai người bọn họ có thể là tình lữ nhưng chắc chắn không phải đôi phu thê.

Tiểu Bạch đột ngột đứng lên, nắm lấy cánh tay của Tiểu Du kéo lại đây, Tiểu Du còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bản thân bị Tiểu Bach ôm vào trong lòng rồi. Còn chưa kịp định thần lại, một cái ấm áp lại ẩm ướt cảm giác truyền đến đại não.

Thật mềm, lại còn thơm như vậy...

Tiểu Du kinh ngạc mở to mắt, nhưng rất nhanh sau đó cũng phối hợp lại, tạo thành một tình cảnh tình lữ tương luyến cảnh sắc.

Tô Vân Hi bị tình huống này làm bất ngờ không nói nên lời. Nhưng là biểu hiện của nàng không quá sửng sốt, con ngươi chỉ co lại một chút, im lặng đứng quan sát.

Dứt khỏi nụ hôn sau, Tiểu Du khuông mặt thật sự đỏ tới mức giống như vừa uống quá ba tỉnh rượu lớn, hai mắt mông lung phủ sương, tóc mai bên má bị mồ hôi thơm làm ướt, trạng thái có chút yếu nhược dựa vào Tiểu Bạch trong l*иg ngực mới có thể trụ vững.

"Ngươi hiện tại thì tin rồi?". Tiểu Bạch đỡ lấy Tiểu Du, không quên quay lại thăm dò động thái của Tô Vân Hi.

Chỉ thấy Tô Vân Hi cười nhẹ thành tiếng, bước từng bước chậm rãi đi lại gần Tiểu Bạch. Nàng ở bên tai Tiểu Bạch dựa vào thật gần, thổi khí như lan, khi thoái lui còn không kiềm được lòng mà ở Tiểu Bạch trên môi nhanh như gió hôn một cái, song mới đắc ý mỉm cười xoay người rời đi.

Bóng dáng của nàng đã khuất dạng, nhưng còn ở lại nơi này Tiểu Bạch vẫn bị câu nói của nàng khiến cho trong lòng phiền muộn.

"Bản cung không ngại ngươi bên gối nạp cái tiểu thϊếp, chỉ là này của ngươi chính thê vị trí, bản cung vững vàng nắm trong lòng bàn tay rồi".

-----Hết Chương 144-----

Tác giả: sức chiến đấu của quận chúa điện hạ cao quá, để coi Bạch đại nhân giải quyết trận này thế nào....




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.