Chương trước
Chương sau
"Nương nương... nương nương người đừng lo lắng, ngự y rất nhanh liền tới rồi!".

Tại Phượng Hoa cung, người chạy ra chạy vào không ngừng, bóng người lướt qua nhiều đến mức nhìn hoa mắt. Khi vừa mới phát hiện Tố Phượng Di chảy máu, người nào cũng đều bị dọa hoảng sợ, Tô Niệm Ân sợ tới mức khóc lớn tiếng, rất nhanh bị Tiểu Bạch gọi người mang nàng đi nơi khác. Dĩnh Hoa nhanh chóng gọi người chạy đi tìm Lưu Tùng cùng các ngự y khác, chỉ là bọn họ thực sự quá chậm chạp, đến bây giờ còn chưa thấy xuất hiện.

Tố Phượng Di đau đến mức rêи ɾỉ ôm bụng ngã xuống đất, cũng chính Tiểu Bạch ôm nàng trên tay, mang nàng trở lại tẩm điện trên giường nằm ngay ngắn.

Tiểu Bạch từ đầu tới cuối đều chau mày lại, tuy rằng biểu hiện không có gì nhiều thay đổi, nhưng là dựa vào ánh mắt kia, có thể thấy được rằng nàng cũng đang lo lắng muốn chết. Chỉ khác những kẻ khác ở chỗ, nàng không hoảng loạn, cũng không kêu gào, không phát điên, ngược lại bình tĩnh vô cùng, cố gắng khống chế tình hình.
Tố Phượng Di bên dưới chảy máu càng lúc càng nhiều, làn váy phía dưới bị máu nhuộm ướt đẫm biến sắc. Trên trán của nàng tuôn đầy hãn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, nàng cắn chặt răng cố nhịn xuốn đau đớn, nhưng vô dụng. Loại đau đớn này giống như khi đó lúc nàng hạ sinh tiểu hài tử Tô Di Hòa như vậy, thấu tận tâm can!

Nàng thân thể đau đớn, tầm mắt bị một tầng nước mắt ngăn trở, trở nên mờ mờ ảo ảo. Ở trong tình huống như vậy nhưng nàng vẫn không quên quay đầu tìm kiếm bóng hình luôn hiện diện trong đầu của nàng.

Tiểu Bạch luôn túc trực ở bên cạnh, chưa hề rời đi khỏi nửa bước. Nàng nhìn thấy tình trạng của Tố Phượng Di lúc này, đột nhiên lại khiến bản thân nhớ lại thời gian Diêm Hạ Vu phát bệnh, cũng là đau khổ như vậy, tuy rằng nỗi đau không giống nhau, nhưng tinh thần nhất định là có vài phần tương tự nhau. Tiểu Bạch nhìn đến mức ngây người, bàn tay đang đặt ở bên cạnh đột ngột bị một bàn tay khác bắt được, Tiểu Bạch giật mình hoàn hồn, mới nhận ra bàn tay kia là của Tố Phượng Di.
"Nhược lang!". Tố Phượng Di giống một cái người sắp chết đuối như vậy, liều mạng ra sức giãy dụa hòng tìm kiếm một cái cứu sinh khúc gỗ, nhưng mà dường như là vô vọng.

"Ta ở đây". Tiểu Bạch không nỡ nhìn tình cảnh trước mặt, bản thân biết rõ người đối phương muốn không phải nàng, nhưng là người kia cũng không còn trên đời nữa, tuy nhiên nàng cũng không thể nào thấy chết không cứu. Cuối cùng quyết định đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của Tố Phượng Di.

"Nhược lang, Nhược lang thϊếp đau quá!". Tố Phượng Di nặng nề thở dốc, nàng đã sắp sức cùng lực kiệt, cho tới khi có một bàn tay mạnh mẽ nhưng cũng thực ôn nhu bắt lấy tay của nàng, liền làm tới nàng liều mạng níu giữ lại, ra sức tìm kiếm cọ vào đi rồi trong l*иg ngực của đối phương.

"Không cần hoảng, ngự y nhanh lắm liền tới rồi". Tiểu Bạch tay còn lại vỗ vỗ ở nàng trên lưng, muốn dùng chút sức đi trấn an nữ nhân khổ sở này.
"Á...!".

Tố Phượng Di đau đớn thét gào, ở khắp Phượng Hoa cung đều có thể nghe thấy được thanh âm thống khổ của nàng.

Khốn kiếp! Lưu Tùng kia tại làm sao còn chưa chịu tới?

Tiểu Bạch bắt đầu lo lắng đi lên, tuy ngoài mặt vẫn là khuông mặt lãnh đạm kia, nhưng bên trong lòng lại bất an lại hoảng hốt. Người trong l*иg ngực hiện tại đây thập tử nhất sinh, nếu như là nàng chết đi tại bản thân trong vòng tay, vậy thì biết làm thế nào!?

Tiểu Bạch cắn môi dưới, rốt cuộc cũng ra quyết định sau cùng. Tuy rằng bản thân y học kiến thức hạn hẹp, nhưng trong tình huống cấp bách như hiện giờ thì dù có ra sao nàng vẫn phải thử một lần!

"Á... Á-Nhược lang...!".

Tiểu Bạch dùng một tay giữ chặt tay của Tố Phượng Di cố định trên đỉnh đầu, một tay thăm dò xuống hạ thân bụng dưới của nàng, nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận cảm nhận từng xúc cảm dù là nhỏ nhất.

Bên dưới thân Tố Phượng Di máu vẫn còn đang chảy ra thành dòng, hai chân của nàng co lên run rẩy không ngừng, tình cảnh này thật tương tự như khi lần đó nàng băng huyết, cũng là thê thảm khó coi.

Dường như là cảm nhận thấy điều gì đó, Tiểu Bạch đột ngột mở mắt, con ngươi hơi co lại, nghiêng đầu nhìn lại Tố Phượng Di đang thoi thóp trong ngực nàng.

"Hoàng hậu, là long phụng thai".

Một câu này của Tiểu Bạch lập tức kinh động tới rồi Tố Phượng Di, nàng ngạc nhiên đến mức ngây ngẩn, trợn to mắt không dám tin nhìn thẳng đến Tiểu Bạch, giống như còn muốn một câu khẳng định.

"Làm-làm sao có thể... Á!". Tố Phượng Di cắn chặt răng đến mức lợi hàm chảy máu.

Nếu nói nàng đã mang long phụng song thai, trước đó nàng đã sinh hạ Tô Di Hòa, như vậy thời gian trôi qua đã lâu, đứa trẻ còn sót lại trong bụng của nàng lại làm sao có cơ hội sống sót!

Không thể nào! Hài tử của nàng, không thể lại như vậy!

"Nghe ta nói. Trong bụng đứa nhỏ sớm đã vong mạng, nếu như còn không mang ra nàng liền sẽ cùng nó đồng quy vu tận. Làm ta tới mang ra đi". Tiểu Bạch nghiến răng, ở bên tai của Tố Phượng Di bình tĩnh hết mức nói.

"Nhược lang... hài tử... của chúng ta đứa nhỏ sao lại chết đâu... Mang ra! Đem nàng mang ra lập tức!". Tố Phượng Di đau lòng rơi nước mắt, khóc thành bộ dạng vừa điên vừa dại. Nàng nghĩ rằng đứa nhỏ này chắc chắn là một cái nữ hài, nàng cảm nhận được, nàng có thể cảm nhận được! Nên nàng ra sức cầu xin Tiểu Bạch mau đem hài nhi của nàng mang ra tới, nàng không tin đứa nhỏ sẽ như vậy mà chết!

"Được. Ta đem nàng lấy ra". Tiểu Bạch kiên định vô cùng, cho dù Tố Phượng Di không đưa ra yêu cầu như vậy thì chính bản thân cũng nhất định sẽ ra tay đem đứa nhỏ trong bụng nàng moi ra tới.

Tiểu Bạch từ y phục của bản thân xé ra một mảnh vải, đem hai tay của Tố Phượng Di trói chặt, luồn cánh tay xuống lưng đỡ lấy nàng, giữ chặt nàng. Kéo lên làn váy đã ướt nghiêm trọng bởi máu tươi, phía dưới kia là một màn hỗn độn đập vào đau mắt.

Nàng không hề e ngại bẩn thỉu từ tốn đưa tay tìm đến huyệt đạo của Tố Phượng Di, song nhẹ nhàng nhất có thể dần đẩy tay đi vào bên trong. Một đường vừa trơn ướt vừa chật hẹp, Tố Phương Di đau đến hít mấy ngụm khí lạnh, rêи ɾỉ không thôi.

Bàn tay lập tức cảm nhận được âʍ đa͙σ dần siết chặt lại, chặt đến mức đốt ngón tay của nàng cũng bắt đầu thấy đau nhói. Nhưng Tiểu Bạch vẫn tiếp tục đẩy sâu vào trong, cho tới khi chạm đến cung khẩu, nàng nhận thấy được cung khẩu hiện tại mở ra mấy phân, có điểm chần chừ nhưng cũng lấy hết can đảm đưa tay đi vào, khi một cái vật thể cản đường, Tiểu Bạch liền hơi giật mình, thứ nàng chạm vào tới không giống là đầu, ngược lại thì giống như của tiểu hài tử nhỏ nhoi cái bàn chân. Chả trách Tố Phượng Di lại đau đớn đến mức này. Bào thai đã chết lâu ngày, lại còn nằm ngược hướng, dường như là muốn nàng cái mạng này!

Tiểu Bạch tuy rằng hơi do dự, nhưng đã đến nước này cũng không thể quay đầu nữa, nàng không chút do dự mà nắm lấy nơi đó cái nhỏ bàn chân, dùng sức hướng ra bên ngoài kéo.

"Á-Á..!". Tố Phượng Di gào khóc, suýt chút đã cắn phải lưỡi của bản thân. Sắc mặt trắng bệt, trên khuông mặt diễm lệ tuông đầy mồ hôi.

Nàng kêu đến quá thảm thiết, sớm bị đuổi ra bên ngoài những người khác với nghe thấy cũng liền sợ mất hồn, bọn họ lại không được phép đi vào, không biết được tình hình bên trong kia, chỉ còn biết cầu nguyện Lưu ngự y phải mau chóng tới đây mới tốt!

Tiểu Bạch lo nàng sẽ kêu đến mức tắt thở, nhưng nàng thân thể không thoải mái chỉ biết dùng hình thức này để phần nào giảm bớt nỗi thống khổ, bản thân làm sao có thể ngăn cản được nàng.

"Ưng-ng...!" Tố Phượng Di nghiến răng rêи ɾỉ, hai đầu chân mày chạm vào nhau, sau đó là một tràn thở dốc không ngừng.

Tiểu Bạch có thể nhận thấy được cơ thể của đối phương run đến lợi hại, lần này còn nghiêm trọng hơn khi nàng sinh hạ Tô Di Hòa lần đó. Nàng trong nhất thời không biết phải làm gì, đại não hơi rối loạn. Đột nhiên trong một khoảnh khắc, Tiểu Bạch cúi đầu, hôn lên Tố Phượng Di trên môi.

Tố Phượng Di kinh ngạc mở to mắt, hô hấp dường như ngưng lại, đột ngột bị thân tới làm nàng đại não bỗng chốc trở nên trống rỗng, mọi đau đớn dường như trong nháy mắt đã biến mất hết.

Tiểu Bạch nhân cơ hội ngay lúc này vận khí truyền vào trong cung khẩu của Tố Phượng Di, hòng để nàng bớt đi được phần nào khổ đau, đúng lúc này nàng liền dứt khoát dùng sức kéo một cái, cuối cùng thì thi hài bên trong cũng bị nàng kéo ra tới bên ngoài rồi.

Nàng lúc này mới cùng nữ nhân tách ra khỏi cái hôn, Tố Phượng Di ra sức hít thở, nàng cảm thấy dưới hạ thể một cơn nhói đau truyền tới tim, nhìn lại mới nhận ra, ở nơi đó nằm gọn gàng một cái nhỏ bé thi hài từ bao giờ.

"Nô tài tham kiến hoàng thượng, nương nương! Nô tài đáng chết, đã đến trễ, cầu hoàng thượng thứ tội!". Lưu Tùng lúc này mới vừa chạy vào tới, hắn chật vật quỳ trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy.

"Ra ngoài". Tiểu Bạch không nhìn đến hắn, lạnh lẽo buông một câu.

"Nhưng là hoàng thượng, nương nương tình trạng nguy cấp, để nô tài xem qua tốt sao!?". Lưu Tùng toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám lơ là chức trách.

"Trẫm nói ngươi cút ra ngoài, nghe sao?". Tiểu Bạch trong lòng lúc này không hiểu tại làm sao thế nhưng lại bùng nên một ngọn lửa, cảm thấy người phía bên kia chướng mắt vô cùng.

Lưu Tùng ngẩn đầu lén nhìn xem, hắn thấy ánh mắt của người phía trên kia tích tụ hận ý cùng sát ý phi thường rõ ràng, giống như là chỉ cần hắn dám mở miệng nói thêm điều gì liền sẽ lập tức hành quyết hắn như vậy. Lưu Tùng hoảng loạn dập đầu. "Nô tài nghe hiểu, nô tài nghe hiểu, nô tài cáo lui!". Hắn cầm lên dược hạp chạy trối chết bò ra ngoài.

Cùng lúc đó Dĩnh Hoa cùng Hồng Liên sốt ruột chịu không nổi, liền kháng lệnh mà chạy vào rồi, các nàng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, thiếu chút nữa đã ngất xỉu ra đất.

"Nương nương, nương nương người không sao chứ!?".

"Nương nương người thế nào!?".

Các nàng chạy nhanh tựa ở bên giường lo lắng thăm hỏi.

Tố Phượng Di sau khi qua khỏi hiểm cảnh bởi vì quá mệt mỏi nên liền hôn mê qua đi.

"Các ngươi nơi này cho hoàng hậu thu xếp mới tốt". Tiểu Bạch trầm mặc hạ lệnh, sau đó không nói không rằng, cẩn thận phủng lấy nhỏ một con thi hài trong lòng bàn tay, chậm rãi đi ra bên ngoài.

Vừa ra tới cửa chính của Phượng Hoa cung, lại trùng hợp chạm mặt lấy Tô Vân Hi cũng đang chạy về phía này.

Tô Vân Hi ở sau khi nghe thấy tin Tố Phượng Di xuất huyết thì cũng đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Nàng ở tình cờ nhìn thấy trong cung người người chạy loạn khắp nơi, lại nhìn thấy toàn bộ ngự y của hoàng cung đều chạy về hướng Phượng Hoa cung. Nàng tìm người hỏi ra mới biết nguyên nhân bởi vì Tố Phượng Di gặp nguy, cho nên mới ra cớ sự như vậy. Nàng nghe xong thì lập tức chạy tới rồi Phượng Hoa cung, vừa đúng lúc ở cửa nhìn thấy bóng dáng của người kia.

Nàng hai chân tựa hồ mất đi sức lực thiếu chút nữa thì đã té ngã về sau, may mắn có Hồng Nhã kịp thời đỡ được nàng, mới làm nàng này tạm thời có thể đứng vững.

Nàng nhìn thấy đối phương một thân chật vật thảm hại, khắp người toàn là máu, bẩn thỉu bốc mùi tanh tưởi. Đối phương hai tay đặt trước bụng, bị nhuộm đỏ máu tươi, bên trong lòng bàn tay còn đang đỡ lấy thứ gì đó giống như một khối hình người cục máu thịt nát bấy. Cảnh tượng kinh khủng như vậy, khiến những người có mặt đều trong vô thức phải né ra xa mấy bước.

Nàng thấy đối phương thần sắc tuy rằng xem qua bình thường nhưng lại ảm đạm vô cùng. Bước đi giống như cái xác vô hồn như vậy.

"Hoàng thượng ngươi thứ giữ trong tay đây là?". Tô Vân Hi không dám chắc chắn, tuy đã lờ mờ đoán ra nhưng lại không dám nói ra miệng.

Tiểu Bạch đảo con ngươi nhìn đến nàng, giọng nói trầm khàn nói. "Nàng mang long phụng thai, là nữ hài".

"Làm sao có thể!?". Tô Vân Hi phản ứng có phần nghiêm trọng, nàng thực không dám tin.

Tiểu Bạch cũng không giải thích, liền quay đầu đi lướt qua Tô Vân Hi, bóng dáng dần dần biến mất vào giữa ánh nắng của buổi chiều tà.

Đêm khuya.

Ngoại trừ tiếng gõ canh, hoàng cung buổi tối này trôi qua thập phần tĩnh mịch. Phượng Hoa cung một đêm không ngủ. Ở phía khác Nguyệt Hoa cung cũng là như vậy.

Tô Vân Hi sau khi từ Phượng Hoa cung trở về liền luôn ở trong trạng thái lo âu. Buổi tối thiện thực cũng bị nàng bỏ mặc, sau khi tắm rửa cũng không giống thường ngày là sẽ lên giường đi ngủ, ngược lại nàng ngồi ở tiền sảnh thất thần, ánh mắt luôn hướng ra ngoài cửa lớn Nguyệt Hoa cung, dường như là đang ở chờ đợi người nào đó.

Thời gian qua dần, đêm càng lạnh. Cho tới giờ tý tam khắc, người nàng trông ngóng rốt cuộc cũng chịu xuất hiện.

Tiểu Bạch đã thay một bộ khác sạch sẽ y phục, y quan chỉnh tề, thì giống như ở trước đó cảnh tượng chật vật khi ấy mới không phải nàng như vậy.

Vừa đặt chân vào tiền sảnh, nàng đảo mắt nhìn lên khi liền thấy Tô Vân Hi đã đứng lên rồi ở phía bên kia.

"Các ngươi thảy lui ra ngoài". Tô Vân Hi bởi vì muốn riêng tư ở cùng đối phương khoảng thời gian, liền hạ lệnh những kẻ khác lui xuống.

"Là!".

Sau khi nơi này chỉ còn lại Tiểu Bạch cùng nàng hai người, Tô Vân Hi mới từ tốn đi lại gần, cẩn thận quan sát biểu hiện của người trước mặt.

"Ngươi... không vấn đề chứ?".

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Ngươi buổi tối có phải chưa ăn thứ gì? Đúng lúc chỗ bản cung có làm điểm tâm, ngươi muốn không ăn chút này đó?". Tô Vân Hi mỉm cười, tự nhiên vô cùng đưa tay kéo lấy cánh tay của Tiểu Bạch làm người đi theo nàng.

"Tô Vân Hi". Tiểu Bạch vừa mới đi được hai bước thì đột ngột dừng lại, gọi tên của nữ nhân phía trước.

"Làm sao vậy?". Tô Vân Hi nghĩ người này có điều muốn cùng nàng giải bày, có lẽ là liên quan đến việc phát sinh ở buổi chiều kia.

"Ta có người trong lòng".

Tô Vân Hi nhất thời ngây người, nàng không nghĩ rằng đối phương sẽ như vậy hướng nàng thẳng thắn thừa nhận.

"Ngươi... Ngươi làm sao lại nói đến việc này?". Tô Vân Hi hơi thất thố buông tay, ngữ điệu có điểm run rẩy.

Nàng đang lo sợ. Nàng sợ rằng đối phương sẽ không chút che giấu mà nói với nàng đã có người trong lòng, mà người trong lòng hắn mới không phải nàng!

"Muốn làm ngươi biết được". Tiểu Bạch không lạnh không nóng nói.

"Phạm Vô Cứu, ngươi đến cùng bản cung nói điều này, là muốn bản cung đối ngươi chết tâm sao?". Tô Vân Hi thấy khóe mắt nóng lên, đầu mũi hơi cay xót, giọng nói có phần không còn giấu nổi bình tĩnh nữa.

"Ta có người trong... "

"Câm miệng!".

Khi Tiểu Bạch vẫn chưa nói dứt lời thì Tô Vân Hi đột nhiên quát lớn tiếng, một cái tát phi thường có lực đánh thẳng vào Tiểu Bạch trên mặt.

Nàng bên má nóng rát, dư cảm còn lại của cái tát vẫn còn đó. Cư nhiên Tiểu Bạch sau khi bị tát một cái cũng không hề có phản ứng gì, chỉ điềm đạm phao cho Tô Vân Hi một cái ánh mắt.

Tiểu Bạch thấy được Tô Vân Hi rơi lệ. Từng giọt từng giọt nước mắt giống như châu sa nương theo khuông mặt xinh đẹp của nàng chảy xuống dưới.

"Phạm Vô Cứu, bản cung đoạn tình cảm này ngươi thì thực sự không cảm nhận được sao?". Tô Vân Hi cố gắng không khóc ra tới, nhưng lại không ngăn nổi nước mắt của bản thân.

"Thật xin lỗi".

Đối mặt với câu chất vấn của nàng, Tiểu Bạch chỉ lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn đến nàng nữa, thật nhỏ nói ra ba chữ.

"Ngươi hảo tàn nhẫn!". Tô Vân Hi hơi mím môi, rưng rưng mắng chửi một câu.

"Được. Ngươi nếu là muốn bản cung chết tâm, vậy kia người trong lòng của ngươi, có thể không làm bản cung gặp qua một lần?". Tô Vân Hi đưa tay lau đi nước mắt, sau đó giống đưa ra một cái yêu cầu.

Tiểu Bạch ngẩn đầu, không hồi đáp, chỉ đưa mắt nhìn nàng.

"Bản cung muốn xem thử, bản cung so nàng có điểm nào thua kém, cư nhiên nàng lại có thể là người mà ngươi luôn tư niệm trong lòng".

Tô Vân Hi nói xong câu nói, nàng mỉm cười. Khóe môi cong lên một đường phi thường xinh đẹp diễm lệ.

-----Hết Chương 140-----

Tác giả: để coi Bạch đại nhân sẽ xử lý pha khó khăn này thế nào....




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.