Trong phút chốc, sắc mặt nàng ta liên tục thay đổi.
Cuối cùng, nàng ta cũng lấy lại được bình tĩnh: "Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra kỹ càng chuyện này."
Ta biết nàng ta sẽ điều tra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Ngay tối hôm đó, Hoắc thị đã gọi Tôn Bân đến. Tôn Bân lần này dạy thê thành công, nên cũng hiếm hoi mà cho Hoắc thị chút sắc mặt tốt.
"Chỉ cần nàng từ nay về sau an phận thủ thường, chuyện cũ ta sẽ không so đo nữa."
Hoắc thị cúi đầu: "Hầu gia còn nhớ Nguyễn phu nhân không?"
Tôn Bân lạnh lùng nói: "Nhắc đến nàng ta làm gì? Ngươi cũng xứng để nhắc đến nàng ta sao?"
Hoắc thị khẽ cười: "Thiếp chỉ là không hiểu, chàng đã có chính thê, năm xưa vì cớ gì lại đồng ý hôn sự với nhà thiếp?"
Về việc này, Tôn Bân sớm đã có lý do.
Hắn nhíu mày: "Năm đó, nhà ngươi cầu xin Bệ hạ ban hôn, có hỏi qua ý ta chưa?! Bệ hạ đã ban lời vàng ngọc, ta làm sao có thể từ chối! Chỉ đáng thương cho nàng ấy, đã tự nguyện hạ mình làm thiếp, vậy mà vẫn phải c.h.ế.t một cách oan uổng..."
Đúng vậy, nàng ta nghe nói Nguyễn thị c.h.ế.t không rõ ràng. Bởi vậy mà Hoắc thị đã áy náy suốt tám năm trời!
Hoắc thị ngẩng đầu lên: "Thiếp đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của nàng ấy rồi."
Tôn Bân bỗng chốc ngẩng phắt đầu dậy!
Hoắc thị nhìn chằm chằm vào hắn: "Hầu gia có vui mừng không?"
Tôn Bân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-yeu-su/3650874/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.