Thậm chí hắn còn nói: "Ta đã g.i.ế.c nàng ta rồi, chẳng phải điều đó đã chứng minh được tấm lòng của ta với nàng hay sao?"
Hoắc thị lạnh lùng nhìn hắn: "Chứng minh thế nào?"
Tôn Bân: "Cái gì?"
Hoắc thị nói: "Chứng minh chính chàng đã g.i.ế.c nàng ấy."
Tôn Bân vẫn còn giấu diếm, không nói ra hết.
Hắn khai báo: "Thực ra ta không có ý định g.i.ế.c nàng ấy, chỉ là muốn sai người trói nàng ấy lại rồi gả cho nhà khác."
Hắn nói hắn nghĩ Nguyễn Hoan đã làm thê tử người ta, tự nhiên sẽ hết hy vọng với hắn.
"Ai ngờ nàng ấy tâm cao khí ngạo, thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục, nên ta mới sai người giết..."
Ninh Hoan hỏi: "Kẻ ra tay là ai?"
"Hai tên nông phu ở Vọng Cốc Lĩnh."
Hoắc thị chìm vào im lặng hồi lâu.
Tôn Bân chủ động nói: "Phu nhân, hai tên nông phu đó đã bị dã thú cắn c.h.ế.t rồi, giờ có muốn đối chứng cũng không được."
Hoắc thị ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn về phía bình phong: "Vậy sao..."
Tôn Bân nắm tay nàng ta, nói: "Đương nhiên là thật. Phu nhân, nói rõ ra như vậy cũng tốt. Chúng ta là phu thê, nên thẳng thắn với nhau."
Hoắc thị nhìn hắn, cười như có như không.
Tôn Bân lẩm bẩm: "Chúng ta là phu thê nhiều năm, cho dù nàng không nghĩ đến Hầu phủ, cũng nên nghĩ đến Cảnh nhi. Dù sao, nàng cũng sẽ không có con nữa."
Hoắc thị: "..."
Tôn Bân nói sau này hắn sẽ thay đổi. Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-yeu-su/3650875/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.