Ta thành tâm hỏi: " Phu nhân vì sao luôn tự trách?"
Hoắc thị nói: "Bởi vì thân thể ta không tốt, liên lụy ngươi mang danh tội như vậy, ngươi không tức giận sao?"
Ta nói ta vì sao phải tức giận chứ?
Hoắc thị á khẩu.
Ta cười nói: "Phu nhân, ta thích nàng, nàng rất tốt. Hơn nữa..."
Trước mặt nàng, ta vặn đầu mình xuống.
Hoắc thị: "!!!"
Ta thản nhiên nói: "Các ngươi cũng không nói sai."
Ta vốn chính là yêu. Vì không tồn tại việc vu oan giá họa, ta tự nhiên một chút cũng không oan ức.
Ta rất nhanh liền đem đầu gắn trở lại. Chủ yếu là Hoắc thị còn đang bệnh, bị dọa sợ thì không tốt.
"Nàng đừng sợ, ta sẽ không hại nàng. Ta đã nói rồi, ta thích nàng."
.... Có lẽ cũng không có gì an ủi.
Ánh mắt nàng phiêu hướng về phía cánh cửa lớn đang đóng chặt, có lẽ muốn cầu cứu, nhưng càng có khả năng là đang nghĩ đến tính mạng của những người hầu trung thành ngoài cửa.
Ta nói: "Đây là đầu của Nguyễn Hoan."
Một câu nói, khiến sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.
"Ngươi, ngươi, nàng... nào trách, hắn đối với ngươi thiên vị như vậy..."
Ta hoạt động cái cổ, nói: "Ngươi đánh giá hắn cao quá rồi."
Hoắc thị không hiểu. Sự việc đến nước này ta dần mất đi kiên nhẫn.
"Ngươi cần phải giúp ta làm một việc."
Việc này, còn phải bắt đầu nói từ lúc ta nhặt được cái đầu này trên núi.
Ngày hôm đó ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-yeu-su/3650873/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.