Kiếm là sinh mạng của kiếm khách, một kiếm khách chân chính đồng dạng có thể tạo cho kiếm sinh mệnh.
Cảnh giới cao nhất của võ học, có nói đến ‘thảo mộc trúc thạch, đều có thể làm kiếm trích diệp phi hoa, cũng có thể gây thương tổn cho người’, nhưng chỉ có kiếm mới có thể vĩnh hằng. Quang mang cùng vinh quang của kiếm khách, thường thường phát ra từ kiếm trong tay hắn.
Trong tay Thẩm Lãng có kiếm, một thanh không chút gì gọi là tốt, tùy tiện cũng có thể thấy được vết mẻ trên kiếm (chém đấy)
Nhưng thanh kiếm này khi vào tay Thẩm Lãng, liền trở thành vũ khí lợi hại nhất.
Hiện tại kiếm đã xuất vỏ.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, so với tia chớp còn nhanh hơn, so với ánh sáng càng *** tế hơn.
Vây quanh hắn là bốn mươi sát thủ lãnh huyết trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi một chiêu, một một thức đều hướng hắn tới tử lộ, chỉ cần thoáng phân thần, sẽ máu chảy đương trường.
Kiếm quang chợt lóe, tựa như thiểm điện.
Một chiêu ‘lưu *** cản nguyệt’ này làm cho vô số cao thủ bại trận, tuy rằng hiện tại hắn dùng không phải bảo kiếm, nhưng uy lực của nó cũng không kém, đảo mắt đã chém thủng lòng ngực của hai tên hắc y nhân.
Hắn chưa bao giờ vui vẻ khi giết người, kiếm của hắn cũng chưa bao giờ vì giết người mà xuất vỏ.
Nhưng hắn phải giết người.
Giết người cùng bị giết, chỉ đơn giản là một ý niệm phút chốc mà thôi.
Hắn có người hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/3167643/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.