Khói thuốc dần dần tán đi, lộ ra quang cảnh cực kì bi thảm.
Miếu tự ngàn năm, nơi dâng hương tụng kinh, thiên tông tổ đình phổ độ thế nhân, hiện giờ trở thành nhân gian luyện ngục.
Máu vẫn còn chảy lan ra, men theo khe hở đá vỡ, chảy ra từ những chân tay đoạn thân thể bị vỡ nát, chậm rãi giao hội rồi lan tràn xung quanh.
Thẩm Lãng chạy tới nơi.
Trời bắt đầu tối, bụi bị gió thổi bay phất lên.
Huyết vụ, vụ hỗn tạp từ máu tươi cùng tử vong, giống như một cái lưới, bao chung quanh hắn.
Đây là giang hồ, giết người cùng bị giết, là cách sinh tồn duy nhất của nó.
Đáy lòng Thẩm Lãng trầm xuống, bọn họ không phải hắn giết, cũng là do hắn mới chết, nếu lúc trước không phải do cái đầm nước vẫn đục kia, sao có thể xảy ra trường hạo kiếp này. Nhưng nếu không có chuyện này, hắn sao có thể cùng y có được ràng buột sâu sắc như vậy?
Thẩm Lãng không hối hận.
Hắn bi thương, nhưng hắn cũng không hối hận.
Hắn mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, hai chữ ‘hiệp nghĩa’ đè lên người hắn nhiều năm như vậy, đã ép tói nỗi thể xác cùng *** thần hắn đều *** bì lực tẫn.
Giờ khắc này, hắn đã không còn là ‘đại hiệp’, hắn chỉ là Thẩm Lãng, một người nam nhân tên Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng muốn tìm Vương Liên Hoa.
Một người nam nhân tên Thẩm Lãng muốn tìm một người tên Vương Liên Hoa, chỉ đơn giản như vậy, không liên quan tói bất kì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/3167641/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.