Khi Phong Miên thức dậy là đã qua giờ ăn sáng của Mạc gia. Cô ngẩn người ngồi trên giường, chớp chớp đôi mắt nhìn không gian xa lạ trước mặt mình.
Đây là phòng ngủ của Mạc Khiết Thần.
Hai mắt tròn xoe đảo quanh một vòng, chép miệng một cái cảm thán. Phòng ngủ được trang hoàng tinh xảo, nhìn chỗ nào cũng thấy rõ phong cách xa hoa của hắn. Nơi này chắc phải rộng gấp ba lần phòng ngủ của cô, thông với cả phòng thay đồ và nhà tắm.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại làm người nọ giật mình, mò mẫm với lấy điện thoại ở tủ đầu giường.
"Còn muốn ngủ thêm?"
Âm thanh trầm ấm đầy dịu dàng có hơi khác so với ngày thường, truyền qua đường dây điện thoại, vang lên sát bên tai cô. Hô hấp của Phong Miên như ngừng lại, cô sững ra, rồi mới lí nhí đáp.
"Không có, em dậy rồi ạ."
Mạc Khiết Thần rảnh rỗi quá rồi à? Không phải bình thường chủ tịch như hắn thường sẽ rất bận rộn với hàng đống văn kiện phải ký sao? "Ừ, tôi bảo quản gia mang đồ ăn sáng lên cho em nhé."
Dường như tâm trạng của Mạc Khiết Thần đang rất tốt. Trong giọng nói của hắn nghe được ý cười nhè nhẹ, có lẽ lúc này hắn cũng đang cười rất dịu dàng khi trò chuyện điện thoại với cô.
"Ngài không ở nhà sao ạ?"
Trong thời gian này cô đã quen với thời gian biểu của hắn. Mỗi sáng sẽ cùng Mạc Khiết Thần chạy bộ rồi ăn sáng, sau đó lẽo đẽo cùng hắn đến tổng công ty đọc văn kiện. Hôm nay là ngày hiếm hoi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-kieu/4618257/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.