[1] Xuất phát từ tích “Phượng đậu ngô đồng.” Phượng ở đây chỉngười con gái, cây ngô đồng ám chỉ người con trai cứng cỏi, là chỗ dựa vững chắcđể người con gái dựa vào.
Chạy được một lát thì Kim Nhật Đan hô một tiếng, ghìm ngựa lạirồi nhảy xuống, mỉm cười nói: “Đến rồi.” Lưu Sơ ngồi trên lưng ngựa, nhìn chungquanh thấy hoàn toàn lạ lẫm.
“Cưỡng ép công chúa đương triều”, cô lạnh lùng nói, “Kim NhậtĐan, rốt cuộc ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu? Hơn nữa ngươi cho là ngươi so vớimột muội muội ruột thịt như ta thì đại ca sẽ bảo vệ ai?”
“Oan uổng quá.” Kim Nhật Đan cười vang, dang rộng hai tay,“Ta chỉ cảm thấy Công chúa đã phiền muộn ở cung Kiến Chương quá lâu nên dẫn rangoài hóng mát một chút. Xuống đây đi.”
“Hóng mát cũng phải cần ta đồng ý mới được.” Lưu Sơ cười lạnhnói, “Nếu ngươi không đưa ta trở về thì ta không xuống.”
“Vậy à?” Kim Nhật Đan nhíu mày, ôm quyền nói, “Công chúakhông xuống thật sao? Ta sẽ bảo Hắc Phong của ta mang cô đi vậy.” Hắn làm bộ muốnhuýt sáo. Lưu Sơ nhìn khoảng cách từ lưng con ngựa ô tới mặt đất, không rét màrun, vội vàng nói, “Được rồi, được rồi, ta xuống là được chứ gì.” Cô vịn tayKim Nhật Đan xuống ngựa, vẫn chưa hết giận, oán hận nói, “Ngươi coi thường ta sợngựa đúng không? Ngươi không sợ khi trở về ta sẽ tố cáo tội trạng của ngươi vớiphụ hoàng hay sao?”
Người thiếu niên dìu tay cô, khuôn mặt thoáng hiện ý cười, cốtình cao giọng: “Công chúa Duyệt Trữ cảm thấy ỷ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226057/quyen-4-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.