Sau buổi trưa ngày cuối cùng của năm Nguyên Đỉnh, tuyết đầumùa rơi lất phất nhưng chỉ lát sau đã đổ xuống trắng trời. Từ trong cung KiếnChương nhìn ra ngoài, khắp nơi chỉ là một màu trắng xóa. Song tuyết rơi có lớnhơn nữa cũng không ngăn được không khí lễ hội mừng năm mới. Cung nhân cung KiếnChương từ trên xuống dưới đã trang trí cung điện rực rỡ hẳn lên như mới, treonhững đèn lồng đỏ thắm trên hành lang khiến cho đêm đông lạnh lùng vắng lặng trởnên ấm áp hơn. Lưu Triệt nghĩ đến thân thể yếu ớt của A Kiều, không muốn nàngphải đi xa nên quyết định tổ chức gia yến ở Phi Tuyết các trong cung KiếnChương.
Khi trời sẩm tối, Trần A Kiều bước lên long xa, ra lệnh, “Điđến Phi Tuyết các.”
Nàng ngồi ở trên long xa vẫn nghe thấy tiếng gió Bắc thổisoàn soạt hất tung tấm rèm xe, nhìn thấy những bông tuyết rơi xuống thành từngdải trông giống như cành liễu đung đưa trước gió. Nàng không nhịn được thò tayra đón lấy một bông, cảm giác trên tay hơi lạnh, nhìn xuống thấy bông tuyết đãnhanh chóng tan đi, chỉ để lại một vệt nước đọng.
Nàng chợt nhớ lại chuyện năm xưa đã rút một quẻ thẻ ở chùaViên Giác, trên đó có đề một bài thơ thất ngôn:
“Cháu con Cao Tổ thuộc chi đầu,
Tâm hồn đạm bạc lòng thanh cao.
Kiến Chương trùng điệp ba nghìn dặm,
Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
“Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
“Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
Đến giờ thì nàng đã hiểu được ý tứ của ba câu đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226058/quyen-4-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.