Chương trước
Chương sau
“Vậy sao?” Vệ Thanh dừng bước. Tin tức về chuyện KimNga tấu xin thu nhận nuôi dưỡng con gái hoàng tộc được Lưu Triệt đồngý không phải là bí mật nên hắn cũng biết. Thật ra thì nếu Tế Quânquận chúa này không phải là dòng dõi của tội thần thì với thânphận con gái hoàng tộc, làm sao có thể tùy tiện giao cho người khácnuôi dưỡng. Việc này coi như là để giúp đỡ cho cả hai bên, thật sựcũng không phải là việc lớn. Vấn đề là ở chỗ chủ ý thu nhận nuôidưỡng do Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng đề xuất, còn người đượclựa chọn này lại do phế hậu Trần A Kiều đưa ra.

Vương thái hậu tự thấy mình làm con gái cả bịthiệt thòi nên sủng ái ba mẹ con Tu Thành quân. Tất cả mọi người trongthành Trường Anh đều biết rằng lúc đầu Thái hậu muốn gả con gáicủa Tu Thành quân là Kim Nga cho Tề Vương. Tề Vương thất bại bị diệtquốc, Chủ phụ Yển đền tội, cuộc hôn nhân này tự nhiên không thành nênmới chuyển sang gả Kim Nga cho Hoài Nam thế tử Lưu Thiên. Lúc đầu Vệgia cũng không để ý tới cuộc hôn nhân này, vì thế mà đã sơ ý để choTrưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng tạo thành quan hệ em chồng chị dâuvới Kim Nga. Bởi vì Lưu Lăng có quan hệ mật thiết với Trần A Kiều nênKim Nga cũng qua lại gần gũi với Trần A Kiều. Chuyện này mà thànhthì cả nhà Tu Thành quân tất sẽ thân thiện với phế hậu.

Vệ Thanh thở dài, Kim Nga có thể nào tác động làmVương thái hậu thay đổi ý kiến trong một chừng mực nhất định không?Vệ gia của bọn họ xuất thân hèn mọn, ngôi vị hoàng hậu của tỷ tỷTử Phu không ổn định bằng Trần hoàng hậu năm xưa. Nếu ở trong cung VịƯơng, cả Hoàng thượng và Thái hậu cùng nghiêng về Trần hoàng hậuthì Vệ Tử Phu khác gì ngồi trên đống lửa, thế nên cũng khó tráchVệ Tử Phu không tiếc thủ đoạn muốn cứu vãn tình thế. Khi Vệ gia cònđang trong thời nghèo hèn, bọn họ chỉ mong một ngày nào đó có thểdựa vào lực lượng của mình mà thoát khỏi đói nghèo là đã thỏamãn rồi. Nhưng đến lúc trèo lên được ngôi cao thì mới biết trên đócũng có những khó xử. Người sống trên thế gian vốn không thể nàomọi chuyện như ý, chỉ có thể tiếp tục lao vào tình thế hiện tạiđể chiến đấu mà thôi.

Khi Đan Dương hầu phu nhân Kim Nga dẫn Lưu Tế Quân tớithì mẫu thân Tu Thành quân và Bình Dương trưởng công chúa đã có mặtở cung Trường Nhạc.

“Kim Nga tham kiến Thái hậu, tham kiến Bình Dươngtrưởng công chúa.”

“Nga Nhi đứng lên đi.” Vương thái hậu mỉm cười nói,“Đây chính là Giang Đô quận chúa Lưu Tế Quân đó sao?”

Một cô bé chừng sáu, bảy tuổi phía sau Kim Nga quỳxuống, giọng nói mềm mại, “Tế Quân tham kiến Thái hậu nương nương,tham kiến Trưởng công chúa, Tu Thành quân điện hạ.”

Vương thái hậu gật đầu khen ngợi: “Đúng thật là mộtđứa trẻ lanh lợi.” Bà vịn vào Tu Thành quân đứng lên bảo, “Tế Quân,tới gần đây cho ai gia xem nào.” Sau lần nói chuyện thật lâu với LưuTriệt, trở về y nhớ ra bèn tuyên Tiêu Phương sắp xuất cung tới chữabệnh cho Vương thái hậu. Tiêu Phương không hổ danh là Y kiếm song tuyệt,châm cứu một đợt, thêm mấy thang thuốc bổ nữa thì bệnh nhức đầu củaVương thái hậu liền biến chuyển tốt đẹp. Lưu Triệt vui mừng, banthưởng hậu hĩnh cho Tiêu Phương nhưng lại ra lệnh cho hắn phải ở trongkinh thành, không được tự tiện bỏ đi.

Tế Quân đưa mắt nhìn Kim Nga, thấy sắc mặt nàng tanhu thuận, miệng cười tươi tắn thì liền buông tay ra, chầm chậm bướclên tới trước mặt Vương thái hậu. Vương thái hậu nắm tay quan sát côbé thật kỹ. Tế Quân có thân hình nhỏ bé, vóc dáng gầy gò. Xuấtthân từ một gia tộc lớn, mặc dù Giang Đô vương phủ liên tiếp gặp biếncố nhưng khí độ trời sinh vẫn còn đó, nét mặt thanh tú, cặp mắtdịu dàng nhưng rất lanh lợi. Bà trông thấy thế rất vui, hỏi giọnghòa nhã, “Tế Quân, từ nay về sau cháu sẽ về làm con của Đan Dươnghầu có được hay không?”

Với tình cảnh hiện tại của phủ Giang Đô vương, bàđoan chắc rằng Lưu Tế Quân tất sẽ đồng ý, huống chi đây còn là việcmà ngay cả Hoàng đế cũng đã chấp thuận. Thế nhưng Tế Quân lại cúiđầu, nói một cách chậm rãi nhưng rõ ràng, “Tế Quân là con nối dòngcủa Vương tộc Giang Đô, giờ làm con gái người khác thì thật khôngphải với cha mẹ, vì thế không thể dễ dàng nhận lời.”

Vương thái hậu sững lại, sắc mặt từ từ sầm xuống.Bầu không khí trong cung Trường Nhạc trở nên căng thẳng. Lưu Tịnh thấythế bèn vội vàng bước tới, nắm lấy tay Lưu Tế Quân dỗ dành, “TếQuân có tâm tư như vậy thì cũng thật hiếm có. Chi bằng làm thế này,Tế Quân vẫn là Giang Đô quận chúa như cũ, chỉ cần nhận thêm cha nuôimẹ nuôi cho có thêm người thương yêu mình, chẳng phải là vẹn cả đôiđường sao?”

Lưu Tế Quân ngẩng đầu lên nhìn, Lưu Tịnh liền cảmthấy ánh mắt mà cô bé sáu, bảy tuổi đang nhìn sang vừa giá lạnhvừa thấu hiểu, nhưng chỉ lát sau cô bé đã cụp mắt xuống, nhỏ nhẹ,“Tế Quân cẩn tuân ý chỉ, tạ ơn Trưởng công chúa Bình Dương đã nóigiúp.”

Sắc mặt Vương thái hậu cũng trở lại bình thường.Lưu Tịnh chêm vào để khỏa lấp, “Đã như vậy rồi còn gọi Trưởng côngchúa gì nữa. Tế Quân vốn là quận chúa hoàng tộc, hôm này lại nhậnthêm cha mẹ nuôi hiển hách như vậy thì hãy gọi ta một tiếng là bàđi.”

“Trưởng công chúa còn trẻ như thế này”, Lưu Tế Quânkhông đồng ý, “Tế Quân e rằng gọi như thế sẽ làm Trưởng công chúagià đi đấy.”

Mọi người trong cung điện tức thời cùng bật cười.Lưu Tịnh quay sang nói với Kim Nga, “Hãy nhìn mà xem, cô con gái mớicủa cháu này, mồm miệng mới láu lỉnh làm sao.”

“Thái hậu nương nương!” Nội thị Minh Đạt khom ngườibẩm báo, “Hoàng hậu nương nương và Vệ Trường công chúa, Dương Thạchcông chúa tới thỉnh an.”

Hắn chưa dứt lời thì Vệ Tử Phu mặc bộ trang phụchoàng hậu đã nâng tay áo thướt tha bước vào trong điện, mỉm cười báichào, “Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương.”

“Hoàng hậu đứng lên đi.” Vương thái hậu xua tay, hỏi,“Cứ Nhi đâu rồi?”

“Hôm nay có bão tuyết, Cứ Nhi từ Bác Vọng hiên trở về thì bịnhiễm lạnh, sau đó uống một ít canh gừng rồi phát sốt, giờ đang nằm ngủ.”

“Như vậy cũng được.” Thái hậu gật đầu, “Chớ để giống như nămngoái khiến ai gia phải lo lắng.”

Ánh mắt Vệ Tử Phu ảm đạm, nếu năm ngoái Lưu Cứ không bị bệnhnặng thì Trần A Kiều sao thành công được. Tuy trong bụng nàng ta oán hận nhưngngoài mặt vẫn dịu dàng, “Cứ Nhi làm cho mẫu hậu phải lo lắng. Tử Phu sẽ săn sóctốt không để xảy ra chuyện nữa.”

“Tế Quân tham kiến Hoàng hậu nương nương, Vệ Trường côngchúa, Dương Thạch công chúa.” Lưu Tế Quân ở bên bái chào theo đúng lễ nghitrong cung.

“Đây chính là Tế Quân quận chúa đó ư?” Vệ Tử Phu nhìn sang,“Quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Phỉ Nhi”, nàng ta xoay người lại, “Chẳng phải là con thườngthan vãn rằng ngoài mấy chị em bọn con ra thì trong cung không có công chúa nàocùng độ tuổi hay sao. Hôm nay có Tế Quân nữa là tốt rồi. Con và Vân Nhi phảiquan tâm thật tốt đến Quận chúa Tế Quân đó.”

Lưu Phi nhoẻn miệng cười, cất tiếng vâng dạ rồi vẫy tay thânmật với Lưu Tế Quân, “Tế Quân muội muội, ta và Vân Nhi dẫn muội đi xem cung VịƯơng nhé.”

Lưu Tế Quân thầm cau mày, nhưng thấy Thái hậu và Kim Nga đềuđồng ý thì đành phải đi theo.

“Từ cung Trường Nhạc đi về hướng tây chính là cung Vị Ương.Tế Quân, khi nào muội rảnh rỗi thì tỷ dẫn muội đến xem điện Tiêu Phòng củachúng tỷ. Điện Tiêu Phòng đẹp lắm.”, Lưu Vân hào hứng.

“Tế Quân cảm ơn ý tốt của Dương Thạch công chúa.”

“Tế Quân muội muội thật đáng thương”, Lưu Phi thở dài, “Nếukhông phải… thì muội cũng vẫn còn là quận chúa của một nước, không cần phải ănnhờ ở đậu. Bây giờ Phi Nguyệt cô cô và Đan Dương hầu tiếp nhận muội cũng là xứngđáng.”

“Vệ Trường công chúa”, Lưu Tế Quân nhướng mắt, nghiêm mặt,“Nếu thật là phụ vương Tế Quân mưu phản mà tới tình trạng bây giờ thì Tế Quânkhông còn gì để nói. Tế Quân giữ vững thân phận của mình, cố hết sức làm bổn phậncủa người con gái. Nhưng nếu vì thù nhà mà Tế Quân mang lòng oán giận thì đó lạilà điều không phải của Tế Quân.”

Lưu Phi sững người nhìn cô bé trước mắt, tuy thân hình gầyguộc nhưng sống lưng thẳng tắp.

“Muội muội có thể nghĩ được như vậy”, cô đánh trống lảng, “Tấtnhiên là tốt rồi.”

Điện Tuyên Thất.

“Cái gì”, Lưu Triệt hưng phấn hỏi, “Cô bé kia đúng thật đãnói như thế sao?”

“Đúng là như vậy.” Dương Đắc Ý khom người đáp lời.

Giang Đô quận chúa thân thế phức tạp, tuổi còn nhỏ nhưng rấtlanh lợi. Lưu Triệt nghi ngờ, “Nhưng Trần hoàng hậu không quen biết Lưu Tế Quânthì làm sao lại nhắc tới cô bé với phu nhân của Đan Dương hầu được chứ?”

“Việc này…”, Niếp Mông lưỡng lự, “Ngày trước sống ở bênngoài cung, Trần nương nương đã từng đến Giang Đô một thời gian, tuy không vàophủ Giang Đô nhưng chắc cũng nghe người Giang Đô nhắc tới tiểu Quận chúa.”

Lưu Triệt không tin, một quận chúa của vương gia chư hầu chỉru rú xó nhà thì có thể có được bao nhiêu danh tiếng mà lưu truyền bên ngoài chứ?

“Việc xây dựng phủ đệ Trưởng công chúa cho Trưởng công chúaPhi Nguyệt tiến hành thế nào rồi?”

“Chắc cũng sắp xong rồi”, Dương Đắc Ý khom người đáp, “Xây ởbên cạnh phủ Mạt Lăng hầu, do Tang Hoằng Dương đại nhân cung ứng tiền và lươngthực.”

“Như vậy là được rồi.” Lưu Triệt gật đầu, “Ngoài ra, chuyểnlời tới phu nhân Đan Dương hầu là cần phải cảm ơn Trưởng công chúa Phi Nguyệtcùng Trần hoàng hậu thúc đẩy việc này, bảo cô ta khi rời khỏi cung Trường Nhạcthì đừng ngại dẫn Lưu Tế Quân đến cung Trường Môn một chuyến.”

Cung Trường Môn.

Tuyết rơi dày đặc mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng ngừng.Trần A Kiều nhìn mặt trời mùa đông lấp ló xuất hiện, khẽ thở dài. Nàng cứ tậptrung suy nghĩ suốt mấy ngày nay xem mình rốt cuộc là như thế nào ở trong thờiđại này. Vua nắm thiên hạ, Lưu Triệt chỉ cần nói một câu đã khiến cho nàngkhông thể làm gì được, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Lưu Lăng thu nhập đồ đạc chuẩnbị chuyển ra bên ngoài ở.

“Được rồi”, Lưu Lăng vỗ vỗ vào má nàng, “Cũng không phải làsinh ly tử biệt gì, sau này vẫn có thể lén xuất cung gặp nhau mà.”

“Làm sao mà giống nhau được.” Trần A Kiều nhắm mắt, trà xanhmới pha còn bốc khói xanh biếc rất thích hợp để uống trong điều kiện thời tiếtnhư thế này. “Từ nay về sau muội coi như là được tự do, mỗi một mình tỷ phải ởlại trong chốn hậu cung này, tẻ nhạt muốn chết được.”

Lưu Lăng cũng ra vẻ buồn bã nhưng trong mắt thì rõ ràng hiệnlên ý cười, “Có mà được tẻ nhạt, chỉ riêng việc lừa gạt, nghĩ mưu tính kế đấuđá với nhau cũng đủ làm tỷ mệt chết rồi.”

Trần A Kiều đang định phản bác thì chợt nghe tiếng nha hoànvén rèm cửa bên ngoài điện bẩm báo, “Nương nương, phu nhân Đan Dương hầu dẫnGiang Đô quận chúa tới chơi.”

Hai người hơi ngạc nhiên cùng nhìn nhau, vừa lúc thấy tầmrèm cửa được cuốn lên, Kim Nga dắt Lưu Tế Quân bước vào.

Lưu Tế Quân khẽ gật đầu, kín đáo nhìn hai người con gáitrong điện Bát Nhã, một thanh tao thoát tục, một xinh đẹp diễm lệ, quả nhiên đềunhan sắc nghiêng thành, không hổ danh tiếng truyền khắp Trường An. Kim Nga hỏithăm, “Nương nương đang rảnh rỗi mà sao không thấy Hoàng tử trưởng và Công chúaDuyệt Trữ?”

Trần A Kiều đứng dậy đáp, “Hôm nay thời tiết tốt, chắc MạchNhi dẫn Tảo Tảo đến trường bắn chơi rồi.”

“Nương nương thật có phúc, có hai con thông minh lanh lợinhư vậy”, Kim Nga khen ngợi, bỗng nhiên cảm thấy điện Bát Nhã ấm áp khác thường,bèn đưa mắt nhìn chung quanh, “Không có lò sưởi nhưng vẫn thật là ấm áp, KimNga phải lĩnh giáo Trần nương nương rồi.”

“Cũng không có gì”, Trần A Kiều đứng dậy nhẹ nhàng đáp, “Taxưa này không thích đốt lửa nên mới nhờ Tang tư nông chế tạo giúp. Nói ra thìcũng không có gì đáng kể lắm, có nhìn thấy mấy cây cột này không?” Nàng chỉ vàomấy cây trụ đồng trong điện, “Chúng đều rỗng ruột, không phải dùng để chống đỡcho cung điện mà là để dẫn nước từ lò đun vào bên trong và dưới đất, cho dù bênngoài có lạnh đến thế nào thì trong này vẫn ấm áp.”

Kim Nga thán phục, “Suy nghĩ của nương nương thật hay. Lúckhác Nga Nhi cũng phải học theo nương nương, mời người đến làm một chiếc như thếnày ở Hầu phủ.”

Lưu Tế Quân thi lễ, “Tế Quân đa tạ Trần nương nương và Trưởngcông chúa Phi Nguyệt đã nhớ tới.”

Lưu Lăng trông thấy cô bé có phong thái ôn tồn lễ độ, liêntưởng tới thân thế trớ trêu và vận mệnh của cô bé trong sử sách nên thầm thươngxót, nắm tay kéo lại bảo: “Sau này là người một nhà rồi, Tế Quân không cần phảikhách khí.” Sau đó nàng lấy ra một cái vòng tay, “Tặng cho cháu làm quà ra mắtnhé.”

Lưu Tế Quân ngần ngừ, đang định từ chối thì Lưu Lăng đeoluôn chiếc vòng tay vào cổ tay trái cô bé. Chiếc vòng tay rất đẹp, ánh ngọcxanh biếc, trên thân có khắc những họa tiết nối liền với nhau cực kỳ tự nhiên tựanhư một bông hoa sen nhỏ. Tế Quân rất thích nhưng vẫn lên tiếng từ chối, “TếQuân còn nhỏ, không dám nhận đại lễ của Trưởng công chúa.”

“Tế Quân không cần khách khí với cô ấy”, Trần A Kiều lườmLưu Lăng một cái rồi lại quay sang cười tươi tắn, “Cô ấy đã tặng rồi thì tacũng không thể tay không được. Tế Quân thích thứ gì nào?”

“Ừm…”, Lưu Tế Quân ngập ngừng rồi ánh mắt dần sáng lên, “TếQuân từ nhỏ tập âm luật nên rất thích đàn tỳ bà. Nghe nói Trần nương nương amhiểu nhất môn này, có thể gảy cho Tế Quân nghe một khúc được không?”

“Hay quá!” Kim Nga vỗ tay tán thưởng, “Kim Nga biết tiếngnương nương đã lâu mà chưa từng được nghe khúc nào, hôm nay nhờ Tế Quân mới đượcchính tai nghe, đúng là may mắn của Kim Nga vậy.”

Trần A Kiều bèn gật đầu, ra lệnh, “Mang đàn tỳ bà tới đây.”

Một lát sau, Lục Y đã mang cây đàn tỳ bà từ phòng trong tới.Trần A Kiều nhận lấy bỗng cảm thấy hơi khó khăn. Nàng không hiểu sâu về đàn tỳbà, chỉ gảy được mấy khúc cổ điển nhưng Hán cung Thu nguyệt[1] thì không thíchhợp, còn Thập diện mai phục tuy rất hay nhưng làm sao có thể gảy ra khúc đànmiêu tả Tây Sở Bá Vương trước mặt hoàng tộc họ Lưu.

[1] Hán cung thu nguyệt: Một khúc nhạc cổ nói nên tâm tình củacung nữ thời xưa thường bị áp bức, khóc lóc thê lương, gợi nên sự đồng cảm củamọi người.

Nàng thầm quyết định, nhẹ nhàng dạo dây đàn rồi gảy mộtkhúc nhạc. Lưu Tế Quân nhắm mắt, dường như được tận mắt nhìn thấymặt sông trong đêm xuân, hương hoa thoang thoảng, hớn hở nói, “Nương nươngđàn thật hay, không biết tên khúc nhạc là gì?”

“Xuân giang hoa nguyệt dạ”[2], Trần A Kiều thu đàn,khí định thần nhàn nói.

[2] Xuân giang hoa nguyệt dạ (Đêm trăng hoa trên sôngxuân) là một bài thơ của Trương Nhược Hư.

“Xuân giang hoa nguyệt dạ”, Lưu Tế Quân ngân nga từngchữ, “Quả nhiên tên rất hay, thật hợp với khúc đàn. Chẳng hay có lờikhông?”

“Có, để ta viết ra giấy cho Tế Quân mang về nhé.”

Lưu Tế Quân khẽ quỳ gối, “Tế Quân đa tạ ân điển củanương nương.”

Đảo mắt thì bóng chiều đã ngả về tây, Kim Nga bắtbuộc phải ra về mà vẫn cứ cầm tay Lưu Lăng lưu luyến mãi không rời.Lưu Lăng bật cười khuyên nhủ, “Chỉ ít ngày nữa sẽ được ở cùng mộtchỗ với nhau rồi, cần gì phải nhung nhớ.” Kim Nga hiểu ra mới chịurời tay rồi xoay người dẫn Lưu Tế Quân bước đi.

Lưu Lăng quay lại, thấy A Kiều đứng trước điện, ánhmắt nàng đơn cô không khỏi thần người ra, khẽ chau mày.

Thoáng cái đã đến ngày cuối cùng của năm Nguyên Sócthứ sáu. Theo thường lệ, Hoàng thượng và Hoàng hậu phải dẫn phitần, hoàng tử đến lễ bái thái miếu. Thái miếu là nơi tế lễ tổtông, ngoài Hoàng hậu tất cả các phi tần đều không được vào, phảichờ ở ngoài điện.

Lưu Triệt mặc lễ phục, mũ miện màu đen chắp tay đứngtrước bậc thềm của thái miếu, dưới ánh mặt trời mùa đông lộ ra vẻlạnh lùng tôn quý. Vệ Tử Phu bước xuống long xa, gạt tay thị nữ ra rồibước từng bước lên thái miếu, nếp váy của bộ trang phục tế lễ màuđen trải dài phía sau.

“Hoàng thượng”, Vệ Tử Phu khẽ cúi đầu, dịu dàngnói, “Đi vào thôi.”

Lưu Triệt nghiêng người nheo mắt, nhìn chiếc long xađang chầm chậm chạy cách đó không xa, thản nhiên bảo, “Chờ chút đã!”

Dưới bậc thềm thái miếu, Lý Chỉ thoáng một nétcười nhạt, chẳng lẽ Vệ hoàng hậu còn thua một bậc sao?

Đám phi tần thốt lên một tiếng kinh ngạc nhìn ngườiphụ nữ mặc trang phục màu tím, không son phấn vịn tay Lục Y xuống xerồi nhẹ nhàng bước tới, tựa hồ còn tôn quý hơn cả Vệ Tử Phu mặcxiêm y hoàng hậu. Vệ Tử Phu không hề đổi sắc, nhìn nàng thong thảbước lên bậc thềm, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặttừ khi Trần A Kiều hồi cung tới nay. Nàng ta bỗng nhiên nhớ lại lúcmới vào cung đã tình cờ được nhìn thấy Trần hoàng hậu đi cùng vớiHoàng thượng. Khi đó thần thái Trần hoàng hậu kiêu ngạo tôn quý, cònHoàng thượng đêm trước còn ôm ấp vỗ về nàng ta, lúc đó lại nhìnngười ấy với ánh mắt nhu hòa, chợt thấy vô cùng tuyệt vọng, dườngnhư tất cả những gì đã có trong một khắc đều đổ vỡ tan tành.

Thế nhưng, Vệ Tử Phu vẫn đứng ngay ngắn. Trần AKiều, hôm nay ta mới là hoàng hậu của giang sơn Đại Hán này.

Lưu Triệt liếc qua vẻ mặt của Vệ Tử Phu, cười nhạt,đưa tay ra nắm lấy tay Trần A Kiều. A Kiều khẽ nhăn mặt, hơi có vẻkhông tình nguyện, nhưng trong tình huống khó xử như vậy thì chỉ cóhành động của nam nhân này mới có thể hóa giải sự chú ý của ngườibên cạnh. Nàng thầm thở dài, nhìn Lưu Mạch đứng trong đám người. Nếukhông phải vì Mạch Nhi thì nàng cần gì phải nhún mình mà xuất hiệnở đây. Ngày kính cáo sự tồn tại của Hoàng tử trưởng trước tháimiếu, nàng là mẹ đẻ thì sao có thể vắng mặt? Nhưng Trần A Kiều lẽnào lại phải cúi đầu trước Vệ Tử Phu cơ chứ?

Tham tế phụ trách lễ nghi thái miếu đứng im ngơ ngácmột lúc rồi mới tiến lên bẩm báo, “Hoàng thượng, thái miếu, ngoàiHoàng hậu thì phi tần không được tự ý vào.”

Lưu Triệt nhìn xéo lão, ánh mắt lạnh như băng tuyết.Dương Đắc Ý nhìn mặt đoán ý, vội vàng bước lên phía trước mắng,“Ngu ngốc, Trần hoàng hậu là ai? Đây chính là cháu ngoại của Vănhoàng đế, cháu gái của Cảnh hoàng đế, nếu người không thể vào thìcòn ai có thể vào?”

Mọi người chung quanh không ai phát hiện được khoảnhkhắc ấy, mặt Vệ Tử Phu đã tái nhợt đi.

Trong thái miếu vàng son rực rỡ, chỉ khi tế tự thiêntử mới có thể dùng chính đỉnh tám quỹ[3] trang nghiêm tôn quý. Ánhvàng phát ra từ linh vị của bốn đời hoàng đế trước của Đại Hánkhiến Trần A Kiều chói mắt, nàng cúi đầu, nhớ tới hình ảnh CảnhĐế yêu thương mình khi còn nhỏ thì trong lòng đau xót, suýt nữa rơilệ. Thế sự biến ảo, nếu cữu cữu dưới suối vàng biết mình bị LưuTriệt bạc đãi thì có đau lòng không đây?

[3] Đinh và quỹ là những đồ tế lễ. Đinh là cáivạc, còn quỹ là bát lớn đựng đồ ăn. Số lượng đinh và quỹ nói lênđịa vị tôn quý của người được tế tự. Chế lễ từ thời nhà Chu đãquy định, chỉ có bậc thiên tử mới được tế bằng chín đỉnh tám quỹ.

Kính cáo thái miếu là chuyện lớn hàng đầu trongmột năm nên ngay cả Lưu Triệt cũng không dám chậm trễ, nhanh chóngbước lên đứng trang nghiêm trước án, sau đó nhạc tế tấu lên, chủ tếvào vị trí. Lưu Triệt vái theo nghi lễ rồi cung kính khấn, “Tiểu tửMạch lưu lạc bên ngoài nay đã trở về được nhận vào gia tộc, nhưngcũng nên biết phải cung kính lễ nghĩa, nhân ái hiếu thuận, không đượclười nhác, không gần tiểu nhân, giữ gìn phép tắc!”

Tiếp đó chủ tế hô: “Xin mời hai vị hoàng tử thambái các vị tiên hoàng.”

Trong thái miếu, Lưu Mạch, Lưu Cứ mặc y quan chínhthức cùng tiến lên nghiêm trang lễ bái. Các quan viên, phi tần trongđiện lẫn ngoài điện đều quỳ bái. Tế tự diễn ra rất lâu, khi kếtthúc đã là sau giờ Ngọ. Hoàng đế dùng thể thức long trọng nhấtthừa nhận sự tồn tại của Hoàng tử trưởng Lưu Mạch. Từ lúc này,các quan lại Đại Hán như có thể nhìn thấy dưới Hoàng đế có mộthoàng tử ưu tú.

“Hoàng thượng”, trong điện Tuyên Thất, thừa tướng CôngTôn Hoằng bị bệnh đã lâu không thiết triều gắng gượng đi tới, cungkính hỏi, “Tiền triều chưa bao giờ gặp tình huống như Hoàng tửtrưởng Lưu Mạch thế này, không biết rốt cuộc coi là dòng trưởng haydòng thứ.”

Mọi người đều nín lặng, thật ra về xuất thân tônquý thì không một hoàng tử nào có thể so với Lưu Mạch có mẹ làcháu ngoại của Hiếu Văn hoàng đế tiền triều, song từ khi Vệ gia cóngười được phong hoàng hậu thì ân sủng không ai bì kịp, quyền thế bênngoại cực lớn.

Trên điện, Lưu Triệt khép hờ mắt, sắc mặt không biếtlà vui hay giận.

“Dĩ nhiên là dòng trưởng rồi.” Quan Nội đình TrươngThang bước lên tấu, “Chắc mọi người chưa quên rằng lúc Trần nương nươngcó mang Hoàng tử trưởng và Công chúa Duyệt Trữ thì vẫn chưa có ailà hoàng hậu.”

Trong điện, Tang Hoằng Dương liếc nhìn Trương Thang.Quan Nội đình Trương Thang chính là người xét xử vụ án Vu cổ củaTrần hoàng hậu năm đó. Sở trường của lão là đoán ý quân chủ, lầnnày cũng không phải ngoại lệ. Hơn nữa lão đứng ra bênh vực cho Trầngia thì Trần gia cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ cho lão.

Điều Trương Thang nói là sự thật, ngay cả tiên sinhdạy học cho Nhị hoàng tử Lưu Cứ là Thạch Khánh và Trang Thanh Địchcũng không thể phản bác. Công Tôn Hoằng ngầm dò xét sắc mặt LưuTriệt, thấy ánh mắt của Hoàng đế thăm thẳm, không tỏ ý vui mừngnhưng cũng không phản đối thì cười khẽ. Chuyện này coi như ván đãđóng thuyền.

Song Công Tôn Hoằng thực không ngờ rằng ở trong cungTrường Môn, Trần A Kiều lại tỏ thái độ không mấy vui mừng khi sựviệc phát triển đến nước này.

“Mẫu thân!” Lưu Mạch từ thái miếu trở về, nhìn thấymẫu thân có vẻ lo âu sầu não chẳng hề vui sướng gì thì lấy làm lolắng, khẽ gọi nàng.

“Mạch Nhi!” Trần A Kiều quay lại, thấy con trai lộ vẻưu tư thì hơi do dự hỏi, “Nói cho mẫu thân biết, con có hy vọng đượcgiống như phụ hoàng không?”

Lưu Mạch lập tức hiểu ý tứ A Kiều, “Thật ra thì conthích ở ngoài hơn, nhưng như hiện giờ cũng đã tốt rồi.” Cậu cúi đầukhẽ nói.

A Kiều bật cười, dịu dàng xoa trán Lưu Mạch, “MạchNhi, con phải biết rằng mẫu thân chỉ hy vọng con và Tảo Tảo sống tốtlà được rồi, không hy vọng xa vời.”

“Chẳng cần con có thừa nhận hay không thì ông ấy vẫnlà phụ hoàng của con”, Trần A Kiều bỗng nhiên nói, “Đừng chống lạiông ấy nữa, con nên biết từ hôm nay trở đi, số người soi mói từng cửchỉ hành động của con đã nhiều hơn trước kia nhiều.”

Lưu Mạch thở nhẹ một hơi, yếu ớt đáp, “Dạ.”

“Mẫu thân không cách nào ngăn được con bước lên conđường hôm nay bởi vì đây là thứ con phải có.” Nàng nói tiếp, “NhưngMạch này, một khi tên của con đã chính thức viết lên ngọc phả thìcon sẽ phải mang một gánh nặng không thể vứt bỏ, cho dù không muốntranh đoạt vị trí cũng phải sẽ phải tranh đoạt, con phải suy nghĩ thậtkỹ.”

“Mẫu thân không cần lo lằng cho Mạch Nhi”, Lưu Mạchngẩng đầu, chí khí tỏa ra từ cặp lông mày, “Mẫu thân phải tin tưởngrằng con sẽ bảo vệ được cho mẫu thân và Tảo Tảo.”

Trần A Kiều lắc đầu, không thể nào lừa gạt đượcbản thân, động tác vừa rồi của Lưu Mạch giống cha nó như đúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.