Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ sáu đến sớm hơn các năm trước, mớiđầu tháng Mười một mà tuyết đã rơi mờ mịt khắp cả đế đô Trường An. Lưu Triệt mộttay cầm chiếc lò sưởi nhỏ, tay kia chắp sau lưng đi dọc hành lang cung Vị Ươngtiến vào điện Tuyên Thất.
“Hoàng thượng!” Lý Thái cùng Tang Hoằng Dương quỳ xuống báichào.
“Đứng lên đi!” Lưu Triệt ngồi xuống trước án, nhìn lướt quahai người, “Trẫm gọi các khanh tới là muốn sắp xếp một số việc. Lý khanh, CôngTôn Hoằng không được khỏe, lúc lên triều khanh cần phải trợ giúp nhiều hơn.”
“Thần… Đa tạ Hoàng thượng ưu ái, thần nhất định sẽ hết lònghết sức.” Lý Thái cúi rạp người xuống, cảm động đến rơi nước mắt. Cho dù là vìlý do gì, việc bổ nhiệm ngày hôm nay chứng tỏ rằng Hoàng thượng đã coi trọng bảnthân hắn. Nếu một lúc nào đó Công Tôn Hoằng qua đời thì chức vụ chỉ dưới mộtngười ở trong triều chắc chắn sẽ do hắn tiếp quản.
“Tốt”, Lưu Triệt lên tiếng đáp lại rồi quay sang phía TangHoằng Dương, “Tang khanh biết trẫm gọi khanh tới là có ý gì không?”
“Thần thụ hoàng ân, xấu hổ nhận chức đại tư nông, mặc dùkhông dám nói là đắc dụng nhưng cũng coi là tận tâm tận lực”, Tang Hoằng Dươngcụp mắt xuống cung kính bẩm tấu, “Hoàng thượng triệu kiến lúc này chắc là cóchuyện về tài chính cần bàn bạc.”
“Hai khanh đều là đại thần đắc lực của trẫm”, Lưu Triệt màođầu, “Trẫm cũng không dối gạt các khanh. Sang năm hoặc nếu có chậm thì cũng chỉsang năm sau nữa thì Đại Hán ta nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226002/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.