Chương trước
Chương sau
“Đôi huynh muội kia có thân phận gì?” Trong lầu có tiếng ngườithì thầm bàn tán.

“Không biết…”, người đối diện lắc đầu, “nhưng nhìn xe ngựa ởbên ngoài thì dường như là người của phủ Đường Ấp hầu. Người đàn ông mặc y phụcđỏ thẫm kia chính là Tam thiếu gia Trần Thương.

Tiết Thực chấn động, liếc nhìn ra thì quả nhiên thấy cỗ xengựa phong thái hiên ngang đậu ngoài cửa bên vách có khắc hình cá chuồn.

“Sao không thấy nghe nói phủ Đường Ấp hầu có một đôi huynhmuội ở tuổi này. Hơn nữa chẳng phải nói phủ Đường Ấp hầu là kẻ thù không đội trờichung với Vệ gia sao, tại sao cô bé kia lại thân mật với Hoắc Khứ Bệnh như vậy?”

Tiết Thực rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao hắn lại thấy gương mặtcủa cô bé có vẻ hơi quen thuộc, nguyên nhân là bởi vì ở cô bé phảng phất cóbóng dáng của Trần nương nương.

“Thất kính, thất kính, thì ra là Quan Quân hầu.” Vương TựChương đã cảm giác là không ổn nhưng làm sao gã có thể hạ mình trước mặt mọingười, vẫn cậy mạnh cười lạnh, “Hoắc thiếu gia cũng có hứng thú với vị ca cơnày sao?”

Một tia giận dữ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong đôi mắtMai Ký Giang, nàng ta xoay người đi tới bên cạnh, cầm lấy tay cô bé, dịu dàngnói: “Tứ tiểu thư, chúng ta đi vào thôi.”

“Vâng”, cô bé đáp lời.

“Muốn đi sao?” Vương Tự Chương phất tay, “Bản công tử cònchưa đồng ý.”

“Làm người thì phải biết rộng lượng chứ.” Tiết Thực đứng dậyngăn đám tùy tùng.

“Ngươi là ai?” Vương Tự Chương liếc xéo sang, “Cũng muốnnhúng tay vào việc này sao? Đừng có manh động.”

“Cần gì phải dây dưa với hắn”, Triệu Phá Lỗ ở bên cạnh khôngnhịn được quát lớn, tiến lên chụp lấy một tên tùy tùng vật ngã xuống đất. Hắnđã sớm chướng mắt với tên Vương Tự Chương nhưng vì ngại thân phận nên không dámra tay. Bây giờ quan sát tình hình trên lầu Thanh Hoan, thấy chẳng cần tới TrầnThương và Hoắc Khứ Bệnh cùng là ngoại thích nhưng trọng lượng trong lòng Hoàngthượng lớn hơn rất nhiều so với họ Vương, mà chỉ cần có Công chúa Duyệt Trữcùng Hoàng tử trưởng ở đây thì dù có mười Vương mỹ nhân cũng không chống đỡ đượcnên không còn e dè gì nữa.

“Sợ cái gì, các ngươi lên hết cho ta, xem bọn chúng được mấyhơi?”, Vương Tự Chương hò hét.

Đám tùy tùng của nhà họ Vương tản ra vây quanh, có mấy tênlao tới chỗ Mai Ký Giang, Tiết Thực bất đắc dĩ đành phải đứng ra ngăn cản.

Hoắc Khứ Bệnh cũng có ý dạy dỗ Vương Tự Chương nên đứng yênmột bên quan sát. Đám tùy tùng nhà họ Vương chỉ là mấy tên tép riu, sao có thểchống đỡ được Tiết Thực cùng Triệu Phá Lỗ bao nhiêu năm chém giết trên chiếntrường, chỉ một loáng đã bị đánh cho tơi bời hoa lá. Ngay cả Vương Tự Chươngcũng bị Triệu Phá Lỗ bất ngờ đánh cho mấy quyền tím bầm mặt, hét lạc cả giọng,“Hoắc Khứ Bệnh, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ bảo muội muội tâu lên Hoàng thượng rằngngươi dung túng người ngoài hành hung ngoại thích.”

Hoắc Khứ Bệnh nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên, “Ta không hề ratay, sao Vương nhị công tử lại nhằm vào ta chứ?”

“Ngươi…”, Vương Tự Chương cứng họng, nhìn quanh những ngườicó mặt tại hiện trường rồi cố gắng vớt vát thể diện, “Có gan thì cứ chờ xem, đithôi!”

“Thật là thoải mái”, Triệu Phá Lỗ ỷ vào Hoắc Khứ Bệnh bên cạnhnên không hề để ý đến câu uy hiếp của Vương Tự Chương, quay sang nhìn Tiết Thựcmỉm cười hỏi, “Thân thủ vị huynh đài này thật tốt, không biết là…?”

“Tại hạ là Kỵ đình úy Tiết Thực của kỵ binh Khâu Trạch”, TiếtThực cười đáp lễ, dù y phục đầy vẻ phong trần nhưng vẫn không che nổi sắc tháihiên ngang. Hắn cau mày nhìn đống hỗn độn trong phòng, “Tổn hại ở đây…”

“Cứ giao cho tiểu tử đi”, cậu bé ngắt lời, “Ta đã được nghedanh tiếng của Tiết đại nhân. Nếu như mấy vị nguyện ý, thì ngồi xuống cùng nóichuyện đi.”

“Vậy à”, Tiết Thực cảm thấy buồn cười liếc nhìn cậu bé, dĩnhiên cũng thấy ánh mắt của Trần Thương đang nhìn cậu ta tán thưởng . Còn nhỏtuổi nhưng cố làm ra vẻ trưởng thành, rốt cuộc là chuyện may mắn hay bất hạnh?Hắn rất có thiện cảm với đôi huynh muội này nên cũng không từ chối, “Vậy thì đượcthôi.”

Triệu Phá Lỗ cũng khá ngạc nhiên, xoay người nhìn về phía HoắcKhứ Bệnh thì thấy Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu, “Mạch thiếu gia đã có ý như vậy,Khứ Bệnh dĩ nhiên phải nghe theo.”

Dĩ nhiên là Tạ chưởng quỹ không thể để cho Lưu Mạch bồi thườngtổn thất trong lầu. Hơn nữa với tài lực của lầu Thanh Hoan hiện giờ thì dù bànghế vật dụng trong phòng đều là cực phẩm nhưng vẫn có dự trữ. Kiêm Gia cácthanh nhã nhất của tầng hai lại được mở ra, rượu và thức ăn ngon liên tục đưalên, Lưu Mạch quay đầu lại mời, “Dương tiên sinh, tiên sinh cũng ngồi đi.”

“Đa tạ thiếu gia”, Dương Đắc Ý khom người từ chối, “Nhưng nôtài thân phận thấp kém, hay là thôi đi.”

“Dương tiên sinh không cần quá khiêm tốn”, Trần Thương cườinói, “Hôm nay ở bên ngoài, cũng không cần phải gò bó quá mức, huống chi có aitrong số các quan lại ở Trường An mà không biết Dương tiên sinh. Nếu Dương tiênsinh nể mặt ta và cháu ngoại thì ngồi xuống đi.”

Dương Đắc Ý vẫn cảm thấy ngần ngại, liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh,nhưng thấy hắn chăm chú uống rượu không phản đối gì thì liền ngồi xuống bên taytrái Trần Thương.

Dù là người ăn mặc đơn giản nhất bàn, Tiết Thực cũng không hềcảm thấy lúng túng, mỉm cười nhìn quanh thấy mọi người đều không tầm thường,khí độ của hai huynh muội kia lại càng cao quý. Điều lạ là cô bé kia uống rượumột cách sảng khoái còn vị ca ca thì lại không động đến một giọt nào. Qua ba tuầnrượu, hắn mở lời, “Tiết mỗ tự thấy thân phận ở nơi đế đô này không đáng nói tới,vậy không biết vị tiểu công tử này nghe ai nhắc đến tên tiểu mỗ?”

“Điều này…” Lưu Mạch chần chờ một lát rồi đáp, “Dĩ nhiên lànghe Trường Tín hầu nhắc đến.”

“Hả?” Tiết Thực ngạc nhiên, “Thì ra tiểu công tử cũng biếtTrường Tín hầu ư?”

“Đúng vậy!”

“Được rồi”, Trần Thương giữ chén rượu trước mặt Lưu Sơ lại,“Uống đủ rồi, các cháu cũng nên về nhà thôi.”

“Cữu cữu”, Lưu Sơ không vui, “Rượu này không thể so với BíchNhưỡng Xuân, nhạt như vậy uống say thế nào được.”

“Vậy cũng không được. Cháu, một công… tiểu thư công hầu, saocó thể không quy củ như vậy.”

Lưu Sơ bĩu môi, xoay sang hỏi Mai Ký Giang, “Dì Mai, dìkhông thể tới thăm mẫu thân và chúng cháu sao?”

“Dù ta có nguyện vọng như vậy”, Mai Ký Giang cười khẽ, “thìcũng đâu có quyền quyết định?”

“Được rồi”, Trần Thương đặt chén rượu trong tay xuống bàn, “LầuThanh Hoan cũng đã tới rồi, Mai cô nương cũng đã gặp, các cháu nên an tâm trở vềthôi.”

Từ lầu Thanh Hoan đi ra ngoài, Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên chắptay nói, “Ta vừa chợt nhớ có một số việc chưa nói với cữu cữu nên phải đến phủTrường Bình hầu một chuyến. Phá Lỗ, ngươi tự đi về đi.” Nói xong quay người điluôn.

Lưu Sơ nhăn mũi, “Chúng ta cũng đi thôi.” Cô bé vịn tay vàoDương Đắc Ý bước lên xe ngựa của phủ Đường Ấp hầu, quay lại cười rạng rỡ, “Triệuca ca, Tiết ca ca, cáo từ.”

Xe ngựa chuyển bánh đi về hướng cung Vị Ương.

“Tiết huynh vừa mới tới kinh đô sao?”

Đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa dần đi khuất, Triệu Phá Lỗ cười hỏi.

“Đúng vậy.” Tiết Thực nói: “Đáng ra thì nhận chức ở Bắc Bìnhnhưng vài ngày trước nhận được lệnh điều động liền chạy về Trường An.”

“Vậy”, Triệu Phá Lỗ trầm ngâm, “Tiết huynh thuộc về kỵ binhKhâu Trạch hay thuộc về phe Trường Tín hầu?”

“Làm sao?” Tiết Thực khó hiểu, “Trong quân Đại Hán còn phânchia phe phái ư?”

Triệu Phá Lỗ cúi đầu nói giọng buồn bực, “Mặc dù không rõràng, nhưng vì hai nhà Trần, Vệ phân tranh trong hậu cung mà Vệ tướng quân cùngLiễu hầu gia có quan hệ không thể tách rời với hai bên tương ứng nên lòng quânđội cũng phân chia giới tuyến.”

“Như vậy sao?” Tiết Thực cảm thấy nặng nề, miễn cưỡng hỏi,“Triệu huynh thuộc về bên kia chứ?”

“Ta…”, Triệu Phá Lỗ thoáng chần chừ rồi trả lời, “Ta là mộtquân nhân, ta chỉ lựa chọn bên có lợi nhất cho Đại Hán.”

Tiết Thực hơi kinh ngạc, “Ta cho là”, hắn đắn đo chọn từ,“quan hệ giữa huynh và Hoắc hầu gia rất tốt, tất nhiên sẽ đứng bên Vệ gia.”

“Khứ Bệnh?” Triệu Phá Lỗ nhớ tới cái tên này, cười ấm áp, “Sởdĩ ta có quan hệ tốt với Khứ Bệnh đơn giản chỉ vì cả hai cùng có một niềm tin.Khứ Bệnh là người ta nguyện ý đi theo.”

“Nhưng xét theo chuyện hôm nay thì Hoàng tử Mạch thật sựcũng không phải là người đơn giản!”

“Hoàng tử Mạch?” Tiết Thực ngạc nhiên hỏi lại.

“Huynh không nhận ra?” Triệu Phá Lỗ lại cười nói, “Ngoại trừcặp song sinh một trai một gái của Trần hoàng hậu thì còn ai có thể gọi Tam giacủa phủ Đường Ấp hầu một tiếng là cữu cữu?”

“Ta cho là”, Tiết Thực lẩm bẩm, “”Cho là… Bọn họ là do một vịtiểu thư dòng thứ trong phủ Đường Ấp hầu sinh ra.”

“Ha ha”, Triệu Phá Lỗ khẽ cười, “Tiểu thư dòng thứ có thểsinh ra người có khí độ như vậy hay sao?”

Tiết Thực cứng họng, vội vàng nhìn theo tìm tung tích chiếcxe ngựa nhưng nó đã đi mất từ lâu, ngay cả bụi đường bốc lên cũng đã lắng xuống.Hắn làm sao mà ngờ được những hoàng tử công chúa đáng ra phải ở trong thâm cungchín tầng bao bọc lại có thể đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày tại lầu ThanhHoan mà không có người bảo vệ.

Cuối năm Nguyên Sóc thứ sáu, Dung hoa Lý Chỉ ở điện PhiSương sinh hoàng tử thứ tư và hoàng nữ thứ năm.

Sau một ngày bận rộn với công việc ở điện Tuyên Thất, LưuTriệt đang ngồi trên ngự liễn, nhắm mắt thư giãn, trong đầu hiện lên hình ảnh mộtgương mặt như đóa hoa sen thì chợt nghe Dương Đắc Ý ở bên cạnh khẽ bẩm, “Hoàngthượng, đã đến cung Trường Nhạc rồi.”

“Ừ”, y đáp khẽ, bước lên bậc tam cấp, hỏi người hầu của cungTrường Nhạc, “Thái hậu dạo này thế nào?”

“Thái hậu nương nương hôm nay đã khá hơn nhiều, dậy uống thuốctừ sớm. Hiện giờ phu nhân của Đan Dương hầu đang ở trong điện phụng dưỡng Tháihậu”, người hầu của cung Trường Nhạc quỳ xuống bẩm báo.

“Ừ”, y phất tay áo, “Lui ra đi!” Vào cung, quả nhiên thấyKim Nga quỳ ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng bóp chân cho Vương thái hậu, nàng ta thấyy bước vào trong điện bèn vội vàng đứng dậy hành lễ, “Tham kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ!”, Lưu Triệt gật đầu, “Nga Nhi có nhiều thời gian rảnhrỗi nên tiến cung phụng dưỡng mẫu hậu đi. Có Nga Nhi ở bên cạnh thì tâm tình củamẫu hậu sẽ tốt hơn nhiều.”

“Dạ!”

“Nga Nhi cũng lập gia đình rồi”, Vương thái hậu mở mắt, “Đểngười lớn tuổi như nó phụng dưỡng ai gia thì không được hay lắm.”

“Dạ, thưa mẫu hậu”, Lưu Triệt đáp.

“Triệt Nhi, đã đặt tên cho hoàng tử và công chúa mới sinhchưa?”

Lưu Triệt thấy Vương thái hậu có ý bảo, bèn đỡ bà ngồi dậy.

“À”, Lưu Triệt trả lời không mấy để ý, “Hoàng tử tên là Đán,Công chúa thì gọi Yên đi. Đặt tên chữ Cái Trường là được rồi.”

“Cái Trường”, Vương thái hậu trở về chỗ cũ, vui vẻ, “Cũngkhông phải là tệ. Triệt Nhi, hôm nay Nga Nhi tiến cung, cầu xin ai gia một chuyện.Ai gia thấy cũng không phải là việc lớn nên đã chấp thuận.”

“Thế à?” Lưu Triệt không khỏi liếc mắt nhìn Kim Nga, mặc dùánh mắt không sắc bén nhưng Kim Nga vẫn vỡ mật kinh hồn cúi đầu xuống. Y dịu giọng,“Nga Nhi có việc gì thì cứ nói trực tiếp với trẫm là được rồi. Nếu trẫm làm đượcthì sao lại không đáp ứng chứ?”

“Cũng không phải việc gì lớn”, Vương thái hậu đỡ lời, “NgaNhi được gả cho Đan Dương hầu ở Hoài Nam đã mấy năm mà chưa sinh nở gì, tóm lạilà không tốt. Nga Nhi nói mấy ngày trước Trưởng công chúa Phi Nguyệt đã bảo nólà nếu nhận một đứa bé gần gũi bên nhà chồng làm con nuôi, tốt nhất là gái, thìsẽ có thay đổi về đường con cái. Nhưng dù sao Lưu Thiên cũng là con cháu hoàngtộc, Nga Nhi có muốn cũng khó nên mới tìm đến nhờ ai gia.”

“Phi Nguyệt?” Lưu Triệt có vẻ suy tư, trầm ngâm hỏi, “NgaNhi đã chọn được đứa bé nào vừa ý rồi à?”

“Trần nương nương giới thiệu một cô bé rất tốt là Giang Đôquận chúa Tế Quân hiện giờ còn nhỏ tuổi, giỏi âm luật, dịu dàng dễ thương”, KimNga nói, “Nếu được thì Nga Nhi nhất định sẽ đối xử tử tế.”

“Tế Quân…” Lưu Triệt lẩm nhẩm nhắc lại cái tên xa lạ đó, nhạtnhẽo, “Mẹ nó là tội thần, Nga Nhi nhận nuôi dưỡng cũng là một việc thiện.”

“Nói như vậy”, Vương thái hậu nhìn y, “nghĩa là Hoàng thượngđồng ý?”

Kim Nga thấy Lưu Triệt gật đầu thì rất vui mừng, quỳ gối báilạy, “Tạ ơn Hoàng thượng.”

“Cùng là người một nhà thì cám ơn cái gì chứ?” Vương thái hậunói tiếp một câu khiến mọi người chợt lặng đi, “Triệt Nhi, nếu một ngày ai giakhông còn nữa thì con nhất định phải trông nom Tử Trọng và Nga Nhi cẩn thận.”

“Mẫu hậu!” Lưu Triệt thấy mắt tối sầm xuống. Gần đây, sức khỏeVương thái hậu càng ngày càng suy yếu, thường xuyên nhức đầu, mắt cũng nhìnkhông rõ nữa. Trong lòng y cực kỳ lo lắng nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉđành chăm đến Trường Nhạc cung hơn để phụng dưỡng mẹ. Vương thái hậu vỗ vỗ vàotay y trấn an, “Nga Nhi, cháu về trước đi. Ai gia có mấy lời muốn nói với Hoàngthượng.”

“Dạ.” Kim Nga lí nhí đáp, lạy tạ rồi rời đi.

“Triệt Nhi!”, một lúc lâu sau Vương thái hậu mới khẽ nói:“Con dìu ta đi ra ngoài cung Trường Nhạc đi.”

“Dạ!” Lưu Triệt luôn rất hiếu thuận với mẹ nên lúc này khôngmuốn làm trái yêu cầu. “Mẫu hậu muốn đi đâu?”

“Ai gia muốn đến đài Việt Dương để nhìn lại cung Trường Nhạcnày một chút.”

“Triệt Nhi, con phải biết rằng năm xưa khi mang thai con, aigia đã từng đứng ở chỗ đó mà nhìn về cung Trường Nhạc.”

Cung Trường Nhạc dưới ánh nắng mùa thu càng lộ ra vẻ trangnghiêm. Người hầu trong cung theo hành lang đi tới, mang thuốc uống đến choHoàng thái hậu.

“Thật không?”

“Đó là lần đầu tiên ai gia trông thấy A Kiều ở cung TrườngNhạc.” Vương thái hậu cảm thấy bàn tay mình bất giác siết chặt hơn vào váy áo,cười không thành tiếng, “Khi đó Đường Ấp quận chúa đúng là người nhận nhiều ânsủng ở trong cung Trường Nhạc. Đậu thái hậu chỉ có duy nhất một cháu gái bênngoại nên quý như châu báu. Mãi đến khi ai gia có Nga Nhi thì mới có thể hiểuđược tình cảm của Đậu thái hậu.”

“Khi đó ai gia nghĩ rằng cô bé này thật là may mắn, bỗngnhiên có được thân phận tôn quý nhất thế gian, nhưng với tính tình thuần hậu,không có tâm kế thì chỉ sợ cũng chưa chắc đã là may mắn. Quả nhiên, sau này mọichuyện đều ứng nghiệm.”

“Mẫu hậu!” Lưu Triệt nheo mắt, hỏi vẻ lạnh nhạt, “Rốt cuộclà người muốn nói gì?”

“Bây giờ Triệt Nhi cũng có bốn con trai rồi”, Vương thái hậuvẫn không để ý, “Nhớ lại hồi năm Nguyên Quang, A Kiều vì không có con mà lâmvào cảnh quẫn bách, thấy dường như đã trải qua mấy kiếp.”

Y bước hơi chậm lại, không vui, “Mẫu hậu còn nhắc lại chuyệnđó làm gì?”

Vương thái hậu không nhìn y mà vẫn tiếp tục dòng suy tưởng,“Dạo này ta vẫn khách quan quan sát A Kiều, thấy nó đã hiểu chuyện hơn so vớitrước đây rất nhiều. Một người con gái được chiều chuộng như A Kiều thì phải chịubao nhiêu cực khổ mới có thể rèn giũa được như hôm nay? Triệt Nhi, năm đó mẹcon chúng ta thật có lỗi với A Kiều, vì thế bây giờ con đã nắm được quyền lực,nếu có thể đối xử với nó tốt hơn chút nào thì nên làm.”

Lưu Triệt trầm ngâm một lát rồi nói, “Con biết rồi ạ.”

“Còn Mạch nhi nữa”, Vương thái hậu dặn dò, “Dù sao nó cũngmang dòng máu hoàng gia, cũng nên kính báo với thái miếu, thông cáo cho toàndân thiên hạ biết.”

“Vâng mấy ngày nữa con sẽ làm.”

“Ai gia già rồi”, Vương thái hậu khẽ thở dài, “cho nên lòngdạ mềm đi rất nhiều. Có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ đi gặp Tiên đế thôi.”

“Chết sống có số, phú quý nhờ trời”, bà lắc đầu, “Những nămqua ta đã từng làm hoàng hậu, bây giờ con ở ngôi vị hoàng đế cũng làm việc rấttốt, ai gia thấy cũng đủ rồi. Có điều…”, bà dừng một chút, “cả đời ai gia lạitoàn để con gái mình chịu thiệt thòi, đại tỷ của con thì còn có thể được conchiếu cố, nhưng Đàm Nhi thì…”

“Mẫu hậu…” Lưu Triệt cũng cảm thấy buồn phiền, gắng cười rồitrong mắt chợt lóe lên khí thế hào hùng, “Nhất định có ngày trẫm sẽ đánh tan cảlũ Hung Nô đưa Đàm tỷ trở về, để tỷ ấy một lần nữa ở trước mặt người gọi ngườimột tiếng mẫu hậu.”

Lưu Triệt đưa Vương thái hậu trở về cung Trường Nhạc rồi chongự liễn đi theo con đường hành lang trở về cung Vị Ương. Trận sóng gió mấyngày trước ở lầu Thanh Hoan dĩ nhiên y đã nghe. Y hừ lạnh một tiếng. Ba nhà Trần,Vệ, Vương đã chiếm hết mọi danh phận cho bên ngoại, tranh đấu trong cung VịƯơng còn chưa đủ, giờ còn muốn tiếp tục đấu cả ở bên ngoài cung nữa sao?

Từ năm Kiến Nguyên đến năm Nguyên Quang, y đã chịu đựng đủ rắcrối của bên ngoại nên căm thù đến tận xương tủy những việc kiểu này. Bị ảnh hưởngbởi nguyên nhân sâu xa đó, y đã trục xuất A Kiều đến Trường Môn, nhờ vậy mới ápchế được hai nhà Vệ, Vương không đi theo vết xe đổ của Trần gia quyền thế átquân vương.

Y vốn là người vô cùng tự tin, sau khi cầm quyền đã lập cacơ Vệ Tử Phu làm hoàng hậu, một tay nâng đỡ Vệ gia thành thế lực hiển háchtrong thiên hạ. Y sủng ái Vương Thấm Hinh thì cũng mạnh tay phong thưởng chonhà họ Vương. Đơn giản vì y tin tưởng rằng chỉ cần muốn thì y luôn có thể thu lạinhững vinh hoa phú quý mình ban thưởng cho bọn họ bất cứ lúc nào. Nhưng nhà họVương hôm nay dường như đã bắt đầu đắc ý đến mức quên hết chừng mực rồi.

Trong số họ ngoại của ba nhà có mặt trên lầu Thanh Hoan, HoắcKhứ Bệnh được Lưu Triệt yêu thích, còn Trần Thương, chưa nói đến việc không trựctiếp tham dự mà nể mặt A Kiều thì y cũng sẽ không động chạm đến. Còn lại làVương gia, dù sao cũng đuối lý.

Năm Nguyên Sóc thứ năm, y dần dần chán ghét Vệ Tử Phu nhu mìdễ bảo, phi tần trong cung Vị Ương cũng không có người nào mới lạ. Ngự giá lênLâm Uyển săn thú, trên đường y đang buồn chán thì gặp dân nữ Vương Thấm Hinh.

Vương Thấm Hình tất nhiên cũng là một trang tuyệt sắc, tuycó lẽ không đẹp bằng Vệ Tử Phu nhưng tính tình vui vẻ hoạt bát khiến y yêuthích không nỡ rời xa. Đã quá lâu y không gặp được người con gái nào cởi mở đếnmức chỉ liếc qua cũng có thể thấy tận đáy lòng như vậy. Không biết vì lý do gìmà y lại ân sủng nàng ta đến hơn một năm trời. Nhưng cũng không biết vì lý dogì mà bỗng nhiên y lại cảm thấy nàng ta thật sự không đủ thông minh. Đã không đủthông minh mà lại phạm sai lầm đến như vậy thì tất nhiên cần bị trừng phạt.

“Dương Đắc Ý!”, y ra lệnh.

“Có nô tài!”

“Truyền ý chỉ của trẫm, thăng Lý dung hoa lên làm tiệp dư,Vương mỹ nhân có hoàng tử thứ ba, cũng thăng làm tiệp dư, ban thưởng cho ở điệnVân La, mà thôi, cho ở điện Thanh Lương đi.”

“Dạ!” Dương Đắc Ý khom người nói, nhắm mắt lại che giấu vẻ vừakinh ngạc vừa thấu hiểu.

A Kiều không chịu chuyển về cung Vị Ương, Lý Chỉ vừa mớisinh con, y lại quyết định rũ bỏ người con gái có tên Vương Thấm Hinh khỏicung, Lưu Triệt hơi lưỡng lự, trong đầu chợt lóe lên ý định đến điện Tiêu Phòngnhưng chẳng biết tại sao lại gạt đi, chỉ nói, “Tối nay sẽ đến điện Thừa Hoa.”

Trong điện Thừa Hoa, Hình Nhược ra nghênh tiếp, hơi nhún ngườibái chào, “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ, Nhược Nhi!” Lưu Triệt làm ra vẻ nâng lên, Hình Nhượctheo đó cũng đứng dậy, yểu điệu, “Hoàng thượng tới là phúc phận của Nhược Nhi.”

Gương mặt nàng ta quyến rũ lòng người, Lưu Triệt ngắm nhìn mộtlúc rồi ra vẻ quan tâm, “Dường như sau khi từ cung Cam Tuyền trở về thì NhượcNhi càng ngày càng gầy đi đấy.”

“Chắc là vì tiết trời chuyển lạnh làm cho Nhược Nhi thấy nhạtmiệng, không có chuyện gì đâu ạ”, Hình Nhược vẫn một mực giữ lễ.

“Thế à?” Lưu Triệt mỉm cười nói, “Vậy thì bảo ngự trù dọnlên vài món ăn để trẫm và Nhược Nhi dùng đi, cũng để xem vì sao lại nhạt miệngluôn thể.”

“Nhược Nhi đa tạ Hoàng thượng.” Hình Nhược thoáng đỏ bừng mặt,quay sang bảo thị nữ Oanh Hương ở bên cạnh, “Đi chuẩn bị đi.”

“Dạ!” Oanh Hương muốn cho chủ nhân vui lòng bèn tự mình đixuống.

Chẳng mấy chốc, tám món đồ ngự đã được chuẩn bị đầy đủ. LưuTriệt nếm thử, bỗng nhiên nhớ lại mấy món thức ăn đơn giản mà hương vị lại tuyệtvời năm xưa từng nếm ở lầu Thanh Hoan. Hình Nhược trông người đoán ý, bèn hỏi,“Hoàng thượng không thích ạ?”

“Không phải vậy”, Lưu Triệt đáp cho qua chuyện.

Ngoài điện bỗng nhiên có tiếng ồn ào, y liền tỏ ý không hàilòng. Hình Nhược vội vàng ngừng lại, quay ra bên ngoài hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Bẩm Hoàng thượng và Khinh nga”, Oanh Hương quỳ gối bẩm báo,“Vương mỹ nhân ở điện Phu Hương làm loạn lên đòi yết kiến Hoàng thượng.”

“Cô ta đòi yết kiến Hoàng thượng thì đến chỗ của ta để làmgì?” Hình Nhược tỏ ý không vui, rồi lại quay sang nhìn Lưu Triệt, nũng nịu,“Hoàng thượng.”

“Bảo với Vương tiệp dư hãy an tâm trở về điện Thanh Lương,không cần phải yết kiến trẫm”, Lưu Triệt coi như không có gì xảy ra.

Hình Nhược cúi đầu, mặt hơi biến sắc. Mặc dù điện Thừa Minhkhông hẻo lánh thê lương như điện Vân La nhưng cũng nằm phía đông cung Vị Ương,cũng là nơi đế vương không mấy khi đặt chân tới, đã đến ở nơi đó chẳng khác nàolà cả đời vô duyên với ân sủng của đế vương. Hơn một năm qua, Vương Thấm Hinh củađiện Phu Hương nhận đủ mọi ân sủng, lúc có mang hoàng tử, danh tiếng thịnh nhấtthì ngay cả Vệ hoàng hậu cũng phải chịu lép vế. Nhưng không ngờ một khi đếvương vừa quay mặt đi thì lập tức rơi vào tình cảnh như thế này. Trong lòngnàng ta không khỏi dấy lên nỗi chua chát. Lòng vua sao bạc bẽo vô tình đến thế.

“Nương nương, nương nương.” Thị nữ Hạ Âm rối rít cầu xin ởbên ngoài điện Thừa Hoa, “Người đừng làm nô tỳ sợ.”

Vương Thấm Hinh nghe nội thị truyền đạt lại ý chỉ thì mặt trắngbệch đi. “Hạ Âm, ta đấu với Vệ Tử Phu hơn một năm qua là để làm cái gì chứ?”,nàng ta thì thào.

“Nương nương, người không được nói như vậy, dù thế nào ngườicũng còn có Tam hoàng tử nữa mà.”

“Ta không cầu có người thân có khả năng làm việc như VệThanh hay Hoắc Khứ Bệnh giúp ta được vẻ vang”, nàng ta thốt lên vẻ thê lương rồinở nụ cười cay đắng, “Nhưng ít ra cũng đừng ngăn cản bước đường tiến thân củata chứ.”

Nàng ta chầm chậm cúi đầu, một giọt lệ ứa ra từ trong khóe mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.