“Muội biết vị Hoàng công tử kia là ai không?”
“Biết, Hán Vũ Đế chứ còn ai nữa.” Hàn Nhạn Thanh ngả người nằmtrên ghế, ngọ ngoạy ngón chân vẻ vô cùng biếng nhác.
Sau khi rời lầu Văn Nhạc, hai người trở về Tiêu phủ, bảo mọingười ra ngoài rồi bắt đầu bàn luận.
“Không thể đến nhà của ta được.” Tang Hoằng Dương xòe chiếcquạt, “Muội cũng biết thế gia vọng tộc vốn có quan hệ phức tạp, nếu những chuyệnđộng trời mà bị ai đó lén nghe được thì thật không hay.”
Hàn Nhạn Thanh cười tủm tỉm, nghĩ đến chuyện có thể giới thiệuTang Hoằng Dương với Tiêu Phương nên cũng không nài ép. Nàng không cách nào hiểuthấu được Tiêu Phương, chỉ cảm thấy người này sâu không lường được, nhất địnhlà một nhân vật lớn. Còn Tang Hoằng Dương thì vì lý do xuyên không nên đượcnàng coi là người mình vô điều kiện. Nếu như bọn họ muốn làm một cái gì đó ở thờiđại xa lạ này thì chỉ có cách đoàn kết, cùng nhau hành động.
“Muội biết à? Tại sao muội biết?” Tang Hoằng Dương hơi kinhngạc, nhưng liền nghĩ ra điểm then chốt, “Thân phận của muội sau khi xuyênkhông là ai?”
“Huynh đoán thử coi?”
“Không phải là Vệ Tử Phu, Vệ Tử Phu bây giờ đang ở trongcung. Chẳng lẽ là Lý phu nhân? Không đúng, Lý phu nhân bây giờ còn chưa gặp HánVũ Đế.”
“Sao mà huynh chỉ toàn đoán về những người đàn bà của y thế”,Hàn Nhạn Thanh bất mãn.
“Trừ những người phụ nữ có quan hệ với Hán Vũ Đế thì còn cókhả năng nào khiến muội biết Hán Vũ Đế? Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225974/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.