Chương trước
Chương sau
“Tang Hoằng Dương?” Hàn Nhạn Thanh nhắc lại, cảm giác mồm miệngtê cứng lại.

“Đúng rồi, con đã nghe nói về cái tên này rồi chứ. Tang HoằngDương là cậu ấm nổi tiếng kinh thành chuyên đùa giỡn gái nhà lành, không chuyệnác nào không làm.”



Hàn Nhạn Thanh im lặng, trong ấn tượng của nàng thì Tang HoằngDương là danh thần thời sơ Hán nhưng tại sao lại chỉ là một cậu ấm thế này?Nàng chỉ có thể giải thích là do hiệu ứng cánh bướm[1], nàng hỏi thêm vài câu rồicáo từ rời đi.

[1] Hiệu ứng cánh bướm: Là một cụm từ dùng để mô tả khái niệmtrong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn đượcsử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đóđã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tácphẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Sau khi lên kiệu, tin tức chấn động vừa nhận được vẫn còn luẩnquẩn bên tai, Hàn Nhạn Thanh thở dài một hơi, biết được tin tức của bạn bè, dùchỉ là Mạc Ung Niên mà nàng không phải quen thân lắm nhưng vẫn cảm thấy rấtvui. Cảm giác vui mừng này giống như một người đi thật lâu trên đường vào banđêm bỗng nhiên trông thấy ngọn đèn dầu ở đằng xa, ấm áp lung linh.

Cứ chờ Mạc Ung Niên quay lại phường may Tạp Môn hay là mìnhđến Tang phủ bái phỏng đây? Hàn Nhạn Thanh thầm đắn đo. Với thân phận nhạy cảmcủa nàng, tốt nhất là không nên dính dáng đến giới quan lại, nhưng mà… Hàn NhạnThanh khẽ thở dài. Xét theo tình hình hôm nay thì nghĩa mẫu và Đông Trữ khôngmuốn giúp mình tiếp xúc với Tang Hoằng Dương. Chỉ là hai người không biết khilinh hồn Mạc Ung Niên xuyên không nhập vào thân thể Tang Hoằng Dương thì TangHoằng Dương đã không còn là Tang Hoằng Dương nguyên bản nữa.

“Lục Y”, Hàn Nhạn Thanh vén rèm kiệu, vừa định bảo phu kiệuchuyển hướng đi Tang phủ thì nghe thấy đằng xa tiếng con gái mắng chửi xa xả:“Tang thất thiếu gia, ngươi phải biết rằng chủ tớ chúng ta không phải là ngườicác ngươi có thể trêu chọc được.”

“Đến chỗ đó”, Hàn Nhạn Thanh lập tức ra lệnh.

Hàn Nhạn Thanh bảo dừng kiệu ở cách đó không xa, nhìn từ cửasổ ra bên ngoài, liền thấy giữa đám người vây quanh có một thanh niên áo trắngtrạc hai mươi tuổi dẫn theo một tiểu đồng mặc áo xanh dương đang tỏ vẻ bất đắcdĩ nhìn một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi mặc áo màu xanh lục đứng chống nạnh trướcmặt, còn có một người phụ nữ mặc đồ trắng, đeo mạng bằng lụa mỏng che mặt đứng ởphía sau.

“Công tử nhà ta đã nói rồi.” Đứa tiểu đồng tỏ vẻ căm phẫn,“Công tử nhà ta chỉ không cẩn thận mới đụng phải tiểu thư nhà ngươi.”

“Có bao nhiêu là người, sao ngươi không đụng vào ai mà lại đụngvào tiểu thư nhà ta?”, nữ tỳ áo xanh lục nhảy dựng lên.

“Vậy sao ngươi không nói đi, người nhiều như vậy, tại sao tiểuthư nhà ngươi lại bị công tử nhà ta đụng phải?”, tiểu đồng áo xanh dương cũnggiận điên lên, “Đúng là cố tình gây sự.”

“Tiếng tăm của Tang thất công tử thì có ai trong chúng ta màchưa từng nghe qua. Tiểu thư nhà ta… Người đừng kéo nô tỳ. Ối, tiểu thư!”, nữ tỳáo xanh lục giờ mới nhìn lại tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, sao vậy?”

“Công tử nhà ta thì sao?” Hiển nhiên những lời này đã đụngchạm đến lòng bảo vệ chủ của tiểu đồng, khiến nó giận điên lên, nếu không bị chủnhân kéo lại thì quả thực đã định xông lên cho nha đầu ngoa ngoắt kia một tát.

“Chúng ta đi thôi.” Tiểu thư che mạng rõ ràng là không quenbị nhiều người như vậy vây xem, khẽ bảo nữ tỳ.

“Tha cho hắn dễ dàng vậy sao?” Nữ tỳ áo xanh lục hiển nhiênchưa hết giận, quay đầu trợn mắt nhìn Tang Hoằng Dương.

“Công tử nhà ta mới không cần ngươi bỏ qua.” Tiểu đồng vẫncòn chưa hết giận.

Hàn Nhạn Thanh cười thầm, với thân thế giám đốc của Mạc UngNiên trước đây mà lại gặp phải mớ bòng bong này chắc chắn là tức tối đến hộcmáu. Chuyện rắc rối này phải để nàng ra mặt mới giải quyết ổn được. Nàng quyếtđịnh xong, liền đi thẳng vào, khẽ gọi: “Tang ca ca.”

Đám người vây quanh vốn đã định tản đi thấy vậy lại ồ ạt kéotới, dỏng tai lắng nghe. Nữ tỳ áo xanh lục cũng quay ngoắt đầu lại, “Vị cônương này”, thấy thân hình Hàn Nhạn Thanh rõ ràng đang mang bầu thì nghi ngờ mộtlát rồi chuyển ánh mắt khinh thường sang Tang Hoằng Dương. Ngay cả phụ nữ cóthai cũng dính đến, đúng là…

Tiểu đồng cũng ngờ vực, len lén liếc nhìn chủ nhân nhà mình.Chủ nhân có thêm một muội muội từ lúc nào vậy? Sao nó lại không biết?

Tang Hoằng Dương lại càng ngờ vực, nhưng liếc thấy ánh mắtbướng bỉnh của Hàn Nhạn Thanh thì đành mỉm cười đứng yên xem trò vui.

Hàn Nhạn Thanh cảm nhận được ánh mắt chân chính ngay thẳng củaTang Hoằng Dương thì tan hết mọi nghi ngờ, nhào tới bên cạnh hắn, “Tang ca ca,mãi mà huynh không về nên muội không khỏi lo lắng mới chạy ra xem.”

“Vị phu nhân này”, thiếu nữ áo xanh lục vẫn không hiểu nổi,cố gắng nói liến thoắng, gánh vác trách nhiệm nặng nề giáo hóa lòng người, “Côkhông được để loại chó đội lốt người này lừa bịp. Hắn là loài cầm thú, không điềuác nào không làm, chẳng có gì tốt đâu.”

Hàn Nhạn Thanh không nhịn được cười thầm, tiểu cô nương nàythật đáng yêu. Nàng làm bộ tức giận vênh mặt lên, “Sao ngươi lại muốn làm nhụcTang ca ca của ta? Mấy tháng trước, khi ta trên đường tới kinh thành, nếu khôngcó Tang ca ca cứu thì ta đã mất mạng từ lâu rồi. Người như vậy thì làm sao cóthể là kẻ xấu chứ?”

“Tang ca ca, chúng ta đi.” Thừa dịp thiếu nữ áo xanh lục cứnghọng, nàng quay sang túm lấy tay Tang Hoằng Dương, ngoảnh đầu ra hiệu cho tiểuđồng, “Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê”[2], thoát khỏi hiện trường đã,mặc kệ người chung quanh bình luận ta thán ầm ĩ.

[2] “Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê”, đây là câuthơ mà tráng sĩ Kinh Kha làm bên bờ sông Dịch với các bạn tiễn khi đi ám sát TầnThủy Hoàng, biểu lộ ý chí khảng khái không vướng bận tình cảm. Ở đây tác giảdùng với ngụ ý Trần A Kiều cũng không quan tâm đến mọi người xung quanh.

“Đủ rồi chứ.” Đi qua một con phố, Hàn Nhạn Thanh nghe thấytiếng Tang Hoằng Dương cười bên tai, ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy bả vai củahắn, liền hậm hực lườm một cái.

“Đa tạ phu nhân vừa cứu giúp.” Tang Hoằng Dương chắp tay thilễ, “Nhưng ta biết phu nhân sao?”

“Hì hì”, Hàn Nhạn Thanh cười vẻ quỷ quái, “Ngươi không nhậnra ta nhưng ta lại biết ngươi đấy.” Nàng không nhìn ánh mắt nghi hoặc của TangHoằng Dương, bước ra xa mấy bước, tạo dáng rồi khẽ cất tiếng hát, “Tình yêu chẳngqua là một câu chuyện bình thường không chút gì ghê gớm. Đàn ông cũng chỉ làngười khách qua đường, có gì phải vấn vương…”

Nàng vừa hát xong câu đầu thì Tang Hoằng Dương lập tức sángmắt lên, “Ngươi là?”, hắn hỏi giọng chắc chắn.

“Tôi là Hàn Nhạn Thanh, em kết nghĩa của anh đó, Tổng giám đốcMạc.” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười đáp, bốn chữ cuối cùng nàng nói cực nhỏ, ngay cảtiểu đồng đứng sau Tang Hoằng Dương cũng không nghe thấy, ánh mắt đầy hàm ý.

“Thì ra vị phu nhân này thật sự là nghĩa muội của công tửnhà tôi.”

“Đúng vậy!” Hàn Nhạn Thanh gật đầu như thật, nàng bảo phu kiệutrở về, còn mình thì dẫn theo nha hoàn thân tín Lục Y quấn lấy Tang Hoằng Dươngbắt phải mời một bữa.

“Muội muốn đi lầu Văn Nhạc.” Hàn Nhạn Thanh ngỏ ý. Tiểu đồngmím môi, vị nghĩa muội này của công tử thật không biết gì về tiền bạc, một bữaăn trên lầu Văn Nhạc đủ cho một gia đình bình thường sống qua một tháng.

“Được thôi!” Để ăn mừng gặp lại chiến hữu, Tang Hoằng Dươngcũng sẵn sàng mở hầu bao, nói vẻ hào sảng.

Đến lầu Văn Nhạc, Tang Hoằng Dương lấy một gian nhã thất,kêu mấy món ăn nổi tiếng rồi bảo tiểu nhị ra ngoài.

“Chiêu Tài là cô nhi ta nhận về, không nhà không cửa, lanh lợitinh khôn nên ta giữ ở bên người làm tiểu đồng.”

“Chiêu Tài…” Một giọt mồ hôi rịn ra trên trán Hàn NhạnThanh, “Muội nói này, Tang Hoằng Dương, huynh tốt xấu gì cũng là… tổng giám đốcmột công ty lớn của xã hội hiện đại, sao lấy tên quá tục thế. Huynh là… ChiêuTài Miêu à?”

“Nghĩa tiểu thư”, Chiêu Tài không vui nhìn chằm chằm Hàn NhạnThanh, “Sao tiểu thư lại có thể gọi thẳng tên công tử nhà tôi vậy chứ?”

Hàn Nhạn Thanh cười ngọt ngào nhìn sang khiến Chiêu Tài đứngngẩn ra.

Lục Y buồn cười nhìn Chiêu Tài bại trận, có vẻ hả hê, “Đángđời!” Dưới cái nhìn nửa cười nửa không lạnh như băng tuyết của Tang HoằngDương, cô cũng không dám quá trớn.

Cửa phòng mở ra, đồ ăn thức uống đưa vào không ngớt.

“Ta nói này, ở đây ta không quen nhất chính là thức ăn đấy.”Tang Hoằng Dương giơ đũa lật qua lật lại một hồi, “Muội xem, lầu Văn Nhạc đượccoi là ăn được nhất Trường An vậy mà món ngon nhất nơi đây quanh quẩn cũng chỉlà mấy thứ thịt bò luộc gì gì đó. Dạo này mồm miệng ta nhạt thếch. Chán nhấtlà…”, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn lại, “ngay cả trứng gà bọn họ cũng chỉ cótrứng luộc.”

“Ha ha!” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười nhìn hắn đang oán thán, “Nếunhư huynh không ngại phải chờ thì để muội tự mình đi làm vài món nhé.” Hôm naytâm trạng nàng rất tốt nên cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu ăn.

“Thật sao, muội biết nấu ăn?” Tang Hoằng Dương sáng mắt.“Con gái trẻ mà còn có người biết làm món ăn à? Hơn nữa hình như muội là… cảnhsát đặc nhiệm.”

“Bớt xem thường người khác đi”, Lục Y phẫn nộ thay cho chủnhân, “Lão gia và Lộng Triều thiếu gia đều nói món ăn do chủ nhân nhà tôi nấu rấtngon đấy.”

Hàn Nhạn Thanh ở nhà mới chỉ tự nấu nướng có mỗi một lần,khi đó Lục Y còn chưa được bán về Tiêu phủ nên cô cũng chỉ được nghe kể về tàinghệ nấu nướng của chủ nhân, nhưng giờ Hàn Nhạn Thanh bị nghi ngờ, cô là tỳ nữnên tất nhiên phải ra mặt bảo vệ. Hàn Nhạn Thanh thản nhiên nói, “Chỉ cần huynhchịu chi tiền là được.” Câu nói này nghe rất kỳ lạ nhưng Tang Hoằng Dương cũnglà người thông minh, biết nếu như không đưa tiền riêng thì nhà hàng sẽ khôngcho khách tự mình làm món ăn, hơn nữa tửu lâu càng lớn thì càng như thế.

Qua gần nửa canh giờ, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười trở lại, phíasau là tiểu nhị đi theo mang món ăn. Mùi thơn nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng.

Chiêu Tài và Lục Y quả thực nhìn đến lồi mắt, lần đầu tiênđược thấy những món ăn đầy đủ hương sắc bày trên bàn, mùi thơm hấp dẫn khiếnngười ta muốn ăn ngấu nghiến. Tang Hoằng Dương nhìn kỹ thì thấy một đĩa cánh gàchiên, một đĩa bầu dục xào, còn có một đĩa đậu tứ quý xào lướt và một đĩa nộmngó sen trắng, chỉ chực muốn nếm thử.

“Ồ, tài nghệ vị phu nhân này thật giỏi”, tiểu nhị luôn miệngkhen nhìn Hàn Nhạn Thanh bằng ánh mắt như nhìn Quan Thế Âm Bồ tát phổ độ chúngsinh.

“Vừa rồi tiểu nhân bưng thức ăn đi qua dưới lầu thì cả đạiđường an tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng cây kim rơi. Tất cả mọi người đều ngửithấy hương thơm từ món ăn do phu nhân nấu.”

Hàn Nhạn Thanh vênh mặt nhìn Tang Hoằng Dương, “Thế nào?”

Tang Hoằng Dương gắp một đũa nếm thử rồi giơ ngón tay cáilên, “Không tệ, đầu bếp bình thường còn kém.”

“Tiểu thư.” Lục Y nhìn Hàn Nhạn Thanh vẻ đáng thương, muốn cầukhẩn mà không dám. Hàn Nhạn Thanh bật cười, đang muốn nói “Ngồi xuống đi” thìnghe bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trầm trầm lãnh đạm, “Tangcông tử, tại hạ muốn cùng ngồi, không biết ý công tử thế nào?”

Hàn Nhạn Thanh chấn động, trong phút chốc cảm thấy vô cùng sợhãi, ý chỉ thân thể dường như chia làm hai nửa, một nửa bi thương pha lẫn vui mừng,chỉ biết lẩm bẩm trong lòng, “Là y, là y”, một nửa khác cứ như lơ lửng giữakhông trung lạnh lùng nhìn xuống. Đây không phải lần đầu tiên linh hồn của nàngvà Trần A Kiều đi theo đường lối khác nhau, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy hoàntoàn hoảng sợ.

Người đi vào là một thanh niên mặc đồ tím, mặt mày tuấn tú,đôi môi cực mỏng.

“Hoàng…” Tang Hoằng Dương cấp tốc dừng được tiếng kinh hô.“Hoàng công tử”, Tang Hoằng Dương mỉm cười đứng lên, “Không dám nhận, không dámnhận. Hoàng công tử nguyện ý là vinh hạnh của tại hạ.” Nói xong hắn cất giọngcăn dặn lấy thêm bát đũa.

Lưu Triệt nhướng mày, đi tới trước bàn ngồi xuống, hai ngườitheo sát phía sau, một vẻ oai hùng, một lại có chút nhu hòa, chính là Lý Cảm vàDương Đắc Ý.

“Tiểu thư, tiểu thư!”, Lục Y thấy Hàn Nhạn Thanh vẫn ngồi ởđó bất động, không hề đổi sắc thì hơi sợ hãi kêu khẽ.

“Vị này là?” Lưu Triệt lúc này dường như mới chú ý đến ngườiphụ nữ có dung nhan tươi trẻ ngồi bên. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn, từtrên xuống dưới thêu vô số hoa đào. Những bông hoa bắt đầu từ chéo áo đến ngựcthì chậm rãi mở ra, đến cổ áo thì cực thịnh, đến ống tay áo thì dần tàn lụi, ởbất cứ chỗ nào cũng được thêu rất sống động, trông rất có thần. Tất cả như làmnền cho nàng trở thành bông hoa đào đẹp nhất, làn da trắng ngần, tỏa sáng rạngngời. Bụng nàng nhô lên nho nhỏ, hiển nhiên đang mang thai. Tuy nàng tùy tiệnngồi ở đó nhưng trên người lại toát ra một khí độ ung dung đến kỳ lạ làm ngườikhác nhìn vào cảm thấy lung linh.

Khí độ khó tả của Hàn Nhạn Thanh khiến cho Lưu Triệt nhiều lầnliếc sang, nhưng cũng chỉ là liếc mắt mà thôi.

“Tiểu nữ họ Trần”, Hàn Nhạn Thanh tỏ vẻ lãnh đạm, cố hạ thấpgiọng xuống trả lời, liều mạng áp chế phản ứng của linh hồn Trần A Kiều, thầmkêu may mắn vì mình mang mặt nạ da người nên không để lộ ra những biến đổi trênmặt. Cũng vì thế mà A Kiều lại cảm thấy đau thương, hai người vốn là thanh maitrúc mã cùng lớn lên, lại làm phu thê suốt bao năm nhưng giờ nàng ta ở bên cạnhmà Lưu Triệt vẫn không hề nhận ra.

“Ta mới vừa ở bên ngoài, nghe nói mấy tháng trước Thất thiếugia của Tang gia cứu được một phụ nữ nên rửa được tiếng xấu, có phải là thậthay không?” Lưu Triệt trêu chọc Tang Hoằng Dương, nhìn bốn món ăn mới lạ trênbàn vẻ hơi kỳ quái, giơ đũa nếm thử một món thì nhướng mày, “Tài nghệ của Trầnphu nhân thật là tốt”, y cho họ mà Hàn Nhạn Thanh nói chính là họ chồng.

Cho dù còn sợ hãi nhưng Hàn Nhạn Thanh vẫn không ức chế đượckích động trong lòng bèn cười lớn, “Công tử khách khí rồi.”

Y vẫn chưa hết thèm, nếm nốt ba món còn lại, “Ta trả cho côtiền công cực cao, mời đến nhà ta làm bếp nhé?”

“Đa tạ Hoàng công tử ưu ái, vốn là không nên cự tuyệt”, TangHoằng Dương lên tiếng, dù sao hắn cũng là người hiện đại, trải qua không ítphong ba nên dù trước mặt Hoàng đế vẫn không đánh mất bản sắc. “Nhưng thân thểnghĩa muội ta thật sự là không thích hợp.”

Lưu Triệt hờ hững buông một câu, “Thế à”, rồi sau đó khôngnói thêm gì nữa.

Hàn Nhạn Thanh liếc mắt nhìn Tang Hoằng Dương vẻ tán thưởng,tiểu tử này coi như có lương tâm, không bán đứng chiến hữu. Nàng tự rót chomình một chén rượu. Rượu này là rượu Tân Phong[3], vị ngọt nhưng thanh đạm. Cuốicùng nàng vẫn không thể áp chế tâm trạng vừa u ám vừa muốn trả thù, u oán chínhlà Trần kiều, muốn báo thù chính là Hàn Nhạn Thanh, “Hôm nay có rượu ngon mónngon, bằng hữu sum vầy, cũng nên vui cho thỏa hứng, Tang ca ca, chúng ta chơi tửulệnh đi.”

[3] Rượu Tân Phong: Là một loại rượu nổi danh ở vùng TânPhong nay thuộc huyện Lâm Đồng tỉnh Tây An của Trung Quốc. Tương truyền rượunày do Lưu Bang sai thợ khéo nấu lên, đặt tên là Tân Phong vì cha ông xưa sinhra ở vùng này.

“Hả?” Lưu Triệt có chút hứng thú, “Chơi như thế nào?”

Tang Hoằng Dương nhìn nàng, vừa nghi hoặc vừa buồn cười. HànNhạn Thanh gọi Chiêu Tài tới, bảo nó tìm chưởng quỹ lấy cái ống và thẻ trúc, tựviết chữ làm lệnh rồi quay đầu cười nói, “Mời hai vị công tử này cùng ngồi đi.Tửu lệnh phải nhiều người mới náo nhiệt chứ.”

Lý Cảm và Dương Đắc Ý nhìn sang Lưu Triệt, thấy y khẽ gật đầumới dám tìm chỗ ngồi xuống đầy vẻ khép nép.

Chiêu Tài và Lục Y cũng chưa từng xem qua trò vui mới mẻ nhưvậy nên háo hức ngồi xổm xuống bên cạnh quan sát.

“Kính xin Hoàng công tử rút ra một thẻ.”

Lưu Triệt đứng dậy, rút lấy một thẻ xem qua rồi xướng, “Cácvị đang ngồi đây ngâm một câu liên quan đến rượu đi.”

“A”, Hàn Nhạn Thanh chút nữa lên tiếng nguyền rủa, dựa theoquy tắc tửu lệnh thì người nào rút ra thẻ lệnh đều phải giao cho quan hành lệnh,người đó chính là nàng. Hán Vũ Đế này đúng là Hoàng đế, lại có thể tự mình xemlệnh trong thẻ.

Lưu Triệt suy nghĩ một chút rồi ngâm:

“Rượu thời ngon ngọt,

Uống hết một hơi.

Tiếng keng vừa dứt,

Xin cạn chén mời.”

Đây là một bài thơ trong “Tiểu Nhã” của Kinh Thi, miêu tảtình cảnh chủ và khách đều hết sức vui vẻ.

Lý Cảm tuy là võ tướng nhưng xuất thân thế gia, văn tàikhông kém. Dương Đắc Ý có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nên cũng hiểu biết mộtchút văn chương. Hai người lần lượt lên tiếng ngâm nga. Đến phiên Tang HoằngDương, hắn giơ chén rượu lên, hắng giọng gõ chén rồi lớn tiếng ngâm:

“Thầy Sầm hỡi,

Trò Đan ơi,

Cùng chuốc rượu,

Chén chẳng ngơi…

Chiêng ngà trống ngọc có gì quý.

Mong say túy lúy, tỉnh cầu chi…

Sai con đổi hết lấy rượu mạnh

Cùng quân tìm quên mọi trái ngang.”[4]

[4] Những câu trong bài Tương tiến tửu (Chuốc rượu nhau) củaLý Bạch.

“Hay!” Chiêu Tài vỗ tay, mặc dù không nghe ra hay ở chỗ nàonhưng nhất định phải ủng hộ công tử nhà mình, hơn nữa nó cũng rất sùng bái ý tứphóng khoáng của công tử.

“Hừ”, Lục Y bên cạnh không phục quay mặt đi.

Ba người đang ngồi đều lộ vẻ xúc động, “Mong say túy lúy, tỉnhcầu chi. Ý thơ rất hay.” Lưu Triệt gõ nhịp khen, “Nhưng câu Hoằng Dương ngâm rấtmới mẻ, tựa hồ ta chưa từng nghe qua bao giờ vậy?”

“Ha ha!” Tang Hoằng Dương mỉm cười, “Đây là do tiểu nhân tựviết ra.” Hắn rất sợ giải thích xuất xứ câu thơ với Lưu Triệt nên cứ thế nhận bừa,cho dù bên cạnh còn có một người cũng biết nên không khỏi lúng túng. Tuy nhiênhắn không tin Hàn Nhạn Thanh không đạo thi từ của người khác, thế cũng kẻ tám lạngngười nửa cân thì còn ai cười được ai nữa.

Quả nhiên, Hàn Nhạn Thanh đảo con ngươi, cười trộm rồi ngâmlên, “Rút đao chém nước, nước càng chảy mạnh. Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuthêm.”[5]

[5] Một câu trong nhạc phim Bao Thanh Thiên.

Nàng đọc chậm rãi, rõ ràng từng chữ. Cả đám ngẩn ra, sau đócười lớn, ngay cả Tang Hoằng Dương cũng dở cười dở khóc. Hắn mới vừa nói là muarượu giải sầu nhưng Hàn Nhạn Thanh lại nói là nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuthêm, không phải là nhằm vào hắn thì là gì?

Mấy vòng tửu lệnh trôi qua rất nhanh, cuối cùng lại đếnphiên Hàn Nhạn Thanh. Nàng nhìn chiếc thẻ một hồi, ánh mắt lưu chuyển, khôngnói một câu.

Dương Đắc Ý sốt ruột, “Phía trên viết cái gì?”

Hàn Nhạn Thanh không đáp khiến Tang Hoằng Dương cũng tò mò,“Để ta xem nào!” Nói xong hắn cầm lấy thẻ lệnh nhìn qua rồi cũng yên lặng. LưuTriệt hỏi vẻ hứng thú, “Chẳng lẽ trên đó có lời gì bỡn cợt?”

Tang Hoằng Dương giở thẻ lệnh ra, mọi người nhìn thì khôngkhỏi sửng sốt, phía trên viết chính là, “Người nói chuyện đáp ứng người khôngnói chuyện một yêu cầu tùy ý.”

Khuôn mặt Lưu Triệt chuyển thành nghiêm túc. Nếu hôm naytrong mọi người không có hoàng đế như hắn thì thẻ lệnh này tuy độc nhưng cũngkhông ảnh hưởng toàn cục. Nhưng hôm nay đã có hắn ở đây, nếu có người rao giátrên trời thì không khỏi quá tâm cơ[6].

[6] Tâm cơ là động cơ ẩn sâu trong tâm. Nói một người có tâmcơ, ý nói người đó làm việc gì cũng có tính toán.

Trong mấy người đang ngồi, ngoại trừ Hàn Nhạn Thanh cũng chỉcó Lý Cảm là tính tình trầm tĩnh, chưa từng mở miệng, lúc này đành phải đứnglên, “Ta bỏ cuộc.” Sắc mặt Lưu Triệt hơi giãn ra.

“Lý công tử thật phóng khoáng.” Hàn Nhạn Thanh cười xuê xoa,“Tiểu nữ không thể sánh bằng.” Nàng nói vậy là ngụ ý muốn thi hành tửu lệnh.

Tang Hoằng Dương cười to, “Muội muội định thế nào?” Hắn vừanói vừa liếc nàng vẻ cảnh cáo.

“Cũng không định thế nào cả”, Hàn Nhạn Thanh làm bộ nhưkhông nhìn thấy, “Tiểu nữ mặc dù bất tài nhưng cũng không phải là người dư dảgì. Hôm nay đã phá lệ xuống bếp, cũng không thể không có cái giá nào đó.”

“Giá của muội muội là gì?”

Hàn Nhạn Thanh cười bình thản, “Bình vàng rượu ngọc mỗi suấtmười ngàn.”

Tang Hoằng Dương thở dài, “Biết rồi, ta sẽ sai người đưa bốnvạn tiền đến tận phủ cho muội.”

“Về phần Hoàng công tử cùng Dương công tử”, Hàn Nhạn Thanhchậm rãi cúi đầu giả bộ có vẻ áy náy, “Như vậy đi, nếu có một ngày nào đó tiểunữ mạo phạm đến công tử, kính xin công tử nghĩ đến việc hôm nay mà tha thứcho.”

“Chỉ thế thôi sao?” Lưu Triệt thản nhiên nói, không hề đổi sắcmặt.

“Đúng vậy.”

“Được rồi, Tang công tử, Trần phu nhân, cáo từ.” Lưu Triệtphất tay, ra lệnh, “Đi thôi.”

Ra khỏi lầu Văn Nhạc, Lưu Triệt nói khẽ, “Điều tra về thânphận của vị Trần phu nhân này.”

Quân không thấy,

Hoàng Hà nước đổ tự trên trời

Chảy xuôi tận biển có quay lui?

Lại chẳng thấy,

Trên lầu soi gương sầu tóc bạc

Sáng vẫn còn xanh chiều như tuyết

Đời người khi hứng cứ phải vui

Chớ để chén vàng không sánh nguyệt.

Trời đã sinh ta tất sẽ dùng

Ngàn vàng tiêu sạch lại về thôi

Ngả dê mổ bò vui tới bến

Vào cuộc ba trăm chén một hơi.

Thầy Sầm hỡi,

Trò Đan ơi,

Cùng chuốc rượu,

Chén chẳng ngơi.

Ca tặng quân một khúc

Xin hãy vì tôi lắng nghe chơi.

Chiêng ngà trống ngọc có gì quý,

Mong say túy lúy, tỉnh cầu chi.

Xưa nay thánh hiền đều cô quạnh

Riêng danh sành rượu mới để đời.

Vua Trần mở yến cùng bình nhạc

Suất rượu mười nghìn vẫn lướt khướt

Chủ nhân sao lại bảo thiếu tiền

Quân thích kiếm về say bằng được.

Ngựa năm đốm

Áo ngàn vàng

Sai con đổi hết lấy rượu mạnh

Cùng quân tìm quên mọi trái ngang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.