Hàn Nhạn Thanh đi trong một vùng sương mù. “Đây là đâu vậy?”,nàng hỏi nhưng không có người trả lời, sương mù cũng dần tản đi. Trước mặt nàngxuất hiện một rừng trúc, dọc theo rừng trúc là một con đường nhỏ quanh co. Nàngcứ thế đi về phía trước, không biết được bao lâu thì trước mắt đột nhiên thoángđãng rồi một ruộng cỏ huân y[1] mênh mông hiện ra. Trong vùng cỏ huân y màu tímcó một cô gái đang nằm, tựa hồ đang ngủ say, Hàn Nhạn Thanh chậm rãi đến gầnthì trông thấy mặt của người con gái đó chính là Trần A Kiều.
[1] Cỏ huân y: Một loại hương liệu trồng để lấy tinh dầu, cómùi hương ngan ngát và bền lâu, khiến cho tinh thần con người cảm thấy sảngkhoái.
“A Kiều, A Kiều”, Hàn Nhạn Thanh gọi khẽ, “Ngươi làm sao vậy?”
“Nhân duyên thuở trước đá Tam sinh
Chẳng muốn luận bàn chuyện gió trăng
Thẹn với người bạn xa viếng hỏi
Thân này dẫu khác tính còn mang.”[2]
Một giọng nói già nua vang lên sau lưng Hàn Nhạn Thanh.
[2] Lấy ý của bài thơ Tam sinh thạch (Đá Tam sinh) xuất pháttừ câu chuyện Tam sinh thạch thượng của nhà Phật. Câu chuyện kể về tình bạn củaLý Nguyên đời Đường và thiền sư Viên Trạch, tình bạn ba đời chưa dứt. Bài thơnày là lời của thiền sư Viên Trạch sau hai lần đầu thai nói với bạn cũ. Ý thơnhư sau: Lý Nguyên, kẻ đang đứng trên hòn đá ấy là bạn cũ trong ba đời của ta.Song chúng ta chớ nói chuyện ngắm trăng, ngâm thơ, đàm luận làm gì. Ta thật hổthẹn để người bạn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225975/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.