Hàn Nhạn Thanh đi trong một vùng sương mù. “Đây là đâu vậy?”,nàng hỏi nhưng không có người trả lời, sương mù cũng dần tản đi. Trước mặt nàngxuất hiện một rừng trúc, dọc theo rừng trúc là một con đường nhỏ quanh co. Nàngcứ thế đi về phía trước, không biết được bao lâu thì trước mắt đột nhiên thoángđãng rồi một ruộng cỏ huân y[1] mênh mông hiện ra. Trong vùng cỏ huân y màu tímcó một cô gái đang nằm, tựa hồ đang ngủ say, Hàn Nhạn Thanh chậm rãi đến gầnthì trông thấy mặt của người con gái đó chính là Trần A Kiều.
[1] Cỏ huân y: Một loại hương liệu trồng để lấy tinh dầu, cómùi hương ngan ngát và bền lâu, khiến cho tinh thần con người cảm thấy sảngkhoái.
“A Kiều, A Kiều”, Hàn Nhạn Thanh gọi khẽ, “Ngươi làm sao vậy?”
“Nhân duyên thuở trước đá Tam sinh
Chẳng muốn luận bàn chuyện gió trăng
Thẹn với người bạn xa viếng hỏi
Thân này dẫu khác tính còn mang.”[2]
Một giọng nói già nua vang lên sau lưng Hàn Nhạn Thanh.
[2] Lấy ý của bài thơ Tam sinh thạch (Đá Tam sinh) xuất pháttừ câu chuyện Tam sinh thạch thượng của nhà Phật. Câu chuyện kể về tình bạn củaLý Nguyên đời Đường và thiền sư Viên Trạch, tình bạn ba đời chưa dứt. Bài thơnày là lời của thiền sư Viên Trạch sau hai lần đầu thai nói với bạn cũ. Ý thơnhư sau: Lý Nguyên, kẻ đang đứng trên hòn đá ấy là bạn cũ trong ba đời của ta.Song chúng ta chớ nói chuyện ngắm trăng, ngâm thơ, đàm luận làm gì. Ta thật hổthẹn để người bạn thân thương từ xa đến thăm viếng. Thân ta tuy đã đổi thaysong bản tánh Phật của ta thì còn mãi mãi.
“Ai đó?” Hàn Nhạn Thanh quay đầu lại, trông thấy một ông lãorâu tóc bạc phơ.
“Ta là thần tiên chấp chưởng nhân duyên phàm trần.”
“Thần tiên chấp chưởng nhân duyên phàm trần”, Hàn Nhạn Thanhnhướng mày vẻ kinh ngạc, “Nguyệt Lão sao?”
“Ha ha, có thể nói như vậy. Thật ra thì thần tiên có nhiềucách gọi, Nguyệt Lão chẳng qua chỉ là một loại trong đó thôi.”
Hàn Nhạn Thanh cười lạnh, “Tôi thấy ông đang nói nhảm. Theotôi được biết thì cả Đạo giáo lẫn Phật giáo còn chưa hưng thịnh ở thời Hán triều.”
“Ngươi biết cái gì”, ông lão nói vẻ sâu xa, “Con người saukhi sinh mới biết trời đất, nhưng trời đất có phải vì có con người mà sinh rađâu chứ? Thần tiên vốn trường tồn mãi mãi.”
Hàn Nhạn Thanh không trả lời, lo lắng nhìn A Kiều đang nằmtrong đám cỏ huân y, hỏi, “A Kiều làm sao thế?”
Ông lão cười ha hả, “A Kiều chính là ngươi, ngươi chính là AKiều đấy.”
“Nói nhảm.”
“Lão đây không nói nhảm.” Ông lão khẽ vuốt chòm râu dài trắngnhư tuyết, chậm rãi nói, “Năm đó, Trần A Kiều lui về cung Trường Môn, thành tâmcầu xin trời xanh suốt hai mươi năm để có thể nối lại duyên tình vợ chồng vớiLưu Triệt. Ý niệm chân thành cuối cùng cũng khiến trời xanh cảm động nên ánh xạmột hồn một phách ở ngàn năm sau, cũng chính là Hàn Nhạn Thanh.”
“Tôi không tin.” Sắc mặt Hàn Nhạn Thanh dần biến thành trắngbệch, “Một hồn một phách làm sao có thể tập hợp lại thành người.”
“Trời xanh cảm động ý niệm chân thành nên sai lão ban cho nướcthánh, mới có Hàn Nhạn Thanh hôm nay.” Nguyệt Lão cười híp mắt. “Nếu không thìlàm sao Hàn Nhạn Thanh ngàn năm sau lại có cùng dung nhan với Trần A Kiều củahai ngàn năm trước, làm sao có thể trở lại Hán triều nhập ngay vào thân thể TrầnA Kiều?”
“Chẳng phải nói là vì chuyện Vu cổ của Sở Phục sao?”
“Vu cổ của Sở Phục chỉ là cái ‘nhân’.” Ông lão chậm rãi nheomắt, “Chuyện nhân thế có ‘nhân’ có ‘quả’ ở trong cõi U Minh. Chân tình của TrầnA Kiều có thể lay động trời xanh nên trời xanh để cho Hàn Nhạn Thanh xuyên quathời gian không gian, cho nàng ta một cơ hội làm lại từ đầu.”
“Đám già cả các người không lo tu hành, vậy còn gọi là thầntiên cái nỗi gì?” Lửa giận dần dần thiêu đốt lý trí Hàn Nhạn Thanh, “Chẳng lẽtrên thế giới này chỉ có Trần A Kiều là si tình nhất? Các người cảm động vì ýchí của nàng ta, vậy Hàn Nhạn Thanh thì sao, nếu tôi phải phụng hiến vì ý chí củanàng ta, vậy ý chí của tôi sẽ ra sao?”
Ông lão không nói, nhìn qua vai của nàng về phía sau. Hàn NhạnThanh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy hai cô gái đứng dựa lưng vào nhau tronglàn sương mù. Một cổ điển tao nhã, một hiện đại năng động, chính là Trần A Kiềuvà Hàn Nhạn Thanh. Hàn Nhạn Thanh nhìn lại Trần A Kiều đang nằm trong đám cỏhuân y, lại nhìn cô gái trong sương mù thì phát hiện thấy hình bóng của cô gáitrong sương mù cứ như khói mây. Dù mỗi biểu hiện trên gương mặt đều rất sinh độngnhưng chỉ là ảo ảnh. Hai ảo ảnh dường như không biết đến sự tồn tại của nhaunhưng mỗi lần chau mày vuốt tóc thì từ cử chỉ đến nét mặt đều giống nhau nhưđúc, phảng phất như hai người đang đối mặt soi gương. Lòng nàng dần trầm xuống.
“Ngươi vẫn còn chưa rõ sao, Trần A Kiều và Hàn Nhạn Thanh vốnchỉ là một người, ý niệm của Trần A Kiều chính là ý niệm của Hàn Nhạn Thanh”,ông lão giảng giải.
“Như vậy”, Nhạn Thanh lộ vẻ sầu thảm, “Nguyện vọng của TrầnA Kiều là gì?”
“Ha ha, chẳng phải trong lòng ngươi biết rõ sao?”
Ảo ảnh dần dần nhạt đi, cuối cùng không còn lại một chút dấutích nào. Hàn Nhạn Thanh bỗng nhiên cười khẽ, ánh mắt nhìn ông lão cũng dần lạnhbăng, “Tôi không tin trời xanh cảm động ý niệm chân thành cái gì cả. Vẫn nói thầntiên chẳng qua là do mong muốn của người phàm trần tạo nên mà thôi. Các ngườilàm như vậy cuối cùng là vì mục đích gì?”
Ông lão nhìn vào ánh mắt nàng, hơi lộ vẻ kinh ngạc nhưngcũng không tức giận, “Rốt cuộc là người của cái thời đại ấy không tôn kính thầntiên.” Ông lão nghiêm mặt nói, “Lưu Triệt giết chóc quá nhiều, trời xanh hy vọngcó thể thông qua ngươi ngăn cản sát nghiệt của y, cũng có thể để cho con dântrên vùng đất này ngày sau đỡ phải chịu cảnh khói lửa chiến loạn. Những gì lãovừa nói đều là sự thật, Hàn Nhạn Thanh và Trần A Kiều đúng là một linh hồn phânchia ra thành hai thân thể. Vẫn nói hợp lâu sẽ phân, phân lâu sẽ hợp, hôm nayđã phải hợp lại thành một thể rồi”
“Các người cho là tôi là ai? Hán Vũ Đế là hạng người nào, tôicó tài đức gì để ngăn cản y chứ?”
“Ha ha”, ông lão vuốt râu mỉm cười, “Nhớ câu thơ ta đọc banđầu không?”
“Nhân duyên thuở trước đá Tam sinh?”
“Đúng vậy, chẳng phải vẫn nghe nói nhân duyên là do trời địnhsao? Mỗi một tượng đất trên đá Tam sinh tượng trưng cho một người trong thếgian, thông qua tơ hồng để quyết định nhân duyên. Tượng đất của Lưu Triệt códây tơ hồng ràng buộc với rất nhiều tượng đất khác. Ta có thể giúp ngươi làm lạitừ đầu những sợi tơ hồng này.”
Hàn Nhạn Thanh im lặng, vĩ đại như Hán Vũ Đế Lưu Triệt màtình cảm cũng phải phụ thuộc vào mây sợi tơ hồng dính trên thân như thứ trò đùakia, thì thật sự là làm cho mọi người cảm thấy nực cười. “Cứ cho là thế thì tôivẫn muốn biết tại sao có nhiều người con gái trong đời Lưu Triệt như vậy mà cácngười lại cứ phải chọn tôi?”
Ông lão mỉm cười, “Đây cũng không phải là quyết định củachúng ta. Phải biết rằng, mặc dù trên thân Lưu Triệt quá nhiều tơ hồng nhưng phầnlớn chỉ là hư ảo, có lẽ chỉ sợi dây tơ hồng ban đầu dính với Trần A Kiều là thậtnhất.” Ông lão nhìn Hàn Nhạn Thanh, chậm rãi nói vẻ thâm thúy, “Chẳng phải thờiniên thiếu y đã có tình cảm chân thành nhất định đối với A Kiều hay sao?”
“Hàn Nhạn Thanh, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi”, ônglão xoay người, từ từ biến mất.
“A Kiều, đây chính là điều ngươi muốn sao?” Hàn Nhạn Thanhnhìn Trần A Kiều đang ngủ trong đám cỏ huân y, vừa nói vừa phiền não bước đi.Có lẽ là vậy, nàng chợt nhớ tới một bộ phim truyền hình đã xem trước đó rấtlâu, theo đó ý nghĩa của cỏ huân y chẳng phải là đợi chờ tình yêu sao?
Hàn Nhạn Thanh cảm giác thân thể nóng như lửa đốt, tiếng rênrỉ của A Kiều lẫn bản thân nàng vang lên chấn động. “Đau quá!”, Hàn Thanh ôm đầu,không chịu nổi gào lên.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Lục Y ở bên hầu hạ cũng phát sợ, “Tiểuthư, người chờ một lát, tôi đi gọi Tiêu tiên sinh.” Cô cuống quýt chạy đi. TiêuPhương đến rất nhanh, bắt mạch xong thì tỏ vẻ nghiêm trọng, “Nhạn Nhi sắp sinhrồi.”
“Ối, mau đi gọi bà đỡ.” Thân đại nương vội vàng phân công,nước nóng và các loại vật dụng đã chuẩn bị sẵn nhanh chóng được mang lên, bà đỡcũng lật đật chạy đến.
“Tiêu tiên sinh, sinh con chắc là phải đau bụng chứ, nhưngsao tiểu thư lại ôm đầu kêu đau thế kia?”, Lục Y không ngừng lo lắng.
Đúng là tình huống quái lạ, Tiêu Phương không dám chậm trễ,ngồi xuống phía sau Hàn Nhạn Thanh khẽ gọi: “Nhạn Nhi, Nhạn Nhi!”
Tiêu Phương liền sờ trán Hàn Nhạn Thanh, thấy lạnh hơn lúcbình thường một chút, mặc dù Tiêu Phương y thuật như thần nhưng lúc này cũngkhông giải thích nổi. Theo Quách Giải kể lại thì Nhạn Thanh bị va vào lưng làmđộng thai dẫn đến sinh non nhưng dù thế nào thì cũng không thể đau đầu được.
Tất nhiên là hắn không biết trong cơ thể Hàn Nhạn Thanh cóchứa hai linh hồn khác nhau, lúc ở trong mộng đã sáng tỏ nhân duyên nên khôngthể ẩn giấu được nữa, linh trí khai mở rồi hai linh hồn bắt đầu quá trình dunghợp. Quá trình dung hợp tất nhiên là không dễ dàng gì, thế nên Hàn Nhạn Thanh mớicảm thấy hai linh hồn trong cơ thể đều nóng bỏng như lửa đốt, Tiêu Phương tấtnhiên là không thể giải thích nổi việc này.
Tiêu Phương châm vài mũi kim trên mặt nàng để giảm đau, dịudàng an ủi: “Nhạn Nhi, cô đã bắt đầu sinh con rồi. Hãy vì đứa con, cố gắnglên!”
Hàn Nhạn Thanh yếu ớt gật đầu. Nếu bình thường thì tất nhiênnàng không coi việc mang nặng đẻ đau này vào đâu, nhưng lúc này việc hai linh hồndung hợp đã làm hao tổn hơn phân nửa sức lực khiến nàng cảm giác toàn thân hưnhược không thể cố sức.
“Phu nhân, rặn đi!”, bà đỡ ở phía trước lo lắng la lên.
“Triệt Nhi!” Nàng nghe thấy Trần A Kiều kêu khóc thảm thiết.“A Kiều rất coi trọng đứa con này”, nàng nghĩ.
“A Kiều, hãy nghe ta nói, vì hài tử của ngươi, chúng ta hãytỉnh táo lại. Nếu không thì cả ba người chúng ta sẽ cùng mất mạng.”
Nàng cảm thấy đầu bớt đau rất nhiều, thân dưới chảy ra chấtlỏng nóng ấm.
“Rặn đi!”
Nàng bắt đầu thở sâu. Khi linh hồn của Hàn Nhạn Thanh và TrầnA Kiều từng chút từng chút dung hợp lại, cảm ứng được những biến đổi thân thểthì việc dùng sức cũng đều đặn hơn. Nàng nghe thấy tiếng Thân đại nương la lên:“Tại sao vẫn chưa sinh được?”
“Không hay rồi, là ca sinh khó.” Mồ hôi từ trên trán bà đỡnhỏ thành giọt.
Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, Hàn Nhạn Thanh đãrất yếu mà đứa bé vẫn chưa ra. “Ta nhất định phải sinh hạ đứa bé này”, tronglúc hoảng hốt, nàng trông thấy lòng tin kiên định thấp thoáng giữa hai hànglông mày của linh hồn Trần A Kiều. “Đây chính là sức mạnh của người mẹ sao?”,nàng lơ mơ nghĩ, thấy Trần A Kiều thở dài, một lần nữa chui vào người nàng.
“Nhạn Nhi, giúp ta, giúp ta sinh con, giúp ta nuôi lớn, dạydỗ, còn nữa, giúp ta… yêu thương…”
Trong phòng sinh, Lục Y khóc lóc hét lên, “Không xong, tiểuthư đã bất tỉnh rồi.”
Dường như nàng đã ngủ một giấc thật dài, dường như lại chỉtrong nháy mắt. Khi khôi phục ý thức, nàng nhìn thấy Tiêu Phương mặc y phục trắngtinh, cảm giác sạch sẽ thanh thoát rất dễ chịu.
“Tiêu công tử, đàn ông không được vào phòng sinh, huống chicông tử lại không phải là phu quân của vị phu nhân này”, bà đỡ gắt gỏng.
“Im miệng!” Hiếm khi thấy Tiêu Phương tức giận đến mức đánhmất cách nói chuẩn mực thường ngày, “Tính mạng con người quan trọng hay cái điềuđó quan trọng?”
“Không phải sợ.” Tiêu Phương ôn tồn vuốt tóc nàng, “Ta sẽ cứucô.”
Nàng yếu ớt gật đầu, đột nhiên cảm thấy an tâm.
Hắn kiểm tra cẩn thận tình trạng Hàn Nhạn Thanh, lấy từtrong hòm thuốc ra một cây kim rồi châm vào bụng nàng. Hàn Nhạn Thanh thấy bụngđau nhói, rồi có cái gì đó xuất ra ngoài cơ thể, tiếp theo là tiếng trẻ nítkhóc oe oe và tiếng hoan hô vang dội khắp cả trong ngoài phòng.
“Sinh rồi, sinh rồi!”, bà đỡ rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm,bế hài tử giao cho Thân đại nương đã chờ sẵn ở bên, “Chúc mừng phu nhân, là mộtbé trai!”
Nàng khẽ mỉm cười, có cảm giác rất kỳ lạ. Sinh mạng đượcsinh ra rồi trưởng thành, thật sự là một chuyện rất kỳ diệu. “A, đau quá!”,nàng bỗng nhiên hét lên.
“Còn một bé nữa!”, bà đỡ rối rít la lên. Đứa bé thứ haikhông làm khổ nàng lâu như ca ca của nó. Trong một thoáng nàng mở mắt ra, nhữngký ức của Trần A Kiều hiện lên rành rẽ trong tâm trí. Nàng trừng mắt nhìn, rốtcuộc thừa nhận rằng từ nay về sau Hàn Nhạn Thành và Trần A Kiều chính là mộtngười.
Một người đàn ông ngồi bên giường đang nắm lấy tay nàng. Cốgắng thật lâu nàng mới nhận ra đó là Tiêu Phương.
“Sư phụ!”
“Nhạn Nhi”, Tiêu Phương chợt tỉnh, vội vàng bắt mạch chonàng rồi thở phào nhẹ nhõm, “Không sao rồi.”
Hàn Nhạn Thanh quan sát Tiêu Phương, bỗng nhiên cười khúckhích, “Sư phụ, mấy ngày rồi người không rửa mặt đó, râu ria lởm chởm, khôngcòn phong độ tuấn tú thường ngày.”
Tiêu Phương đưa tay lên mặt, lập tức hiểu ra, bèn mỉm cườinói, “Không phải là do cô làm cho ta mệt nhọc hay sao? Mấy ngày nay sốt cao, mặtlúc xanh lúc đỏ nên ta đâu dám rời đi nửa bước.”
“Tôi ngủ mê man mấy ngày cơ à?”
“Ba ngày”, Tiêu Phương ý tứ liếc nhìn nàng, “Khi sinh xong mớithật là khẩn cấp, mấy ngày qua cô trải qua những giờ phút cực kỳ nguy hiểm. Giờđã tỉnh lại thì chắc không còn đáng ngại nữa, ta về nghỉ ngơi đây.” Tiêu Phươngnói xong liền vén rèm đi ra ngoài. Một lát sau, Thân đại nương dắt Lục y vào,thấy hình dáng tiều tụy của nàng thì mắt đỏ hoe.
“Mẫu thân!” Hàn Nhạn Thanh phải an ủi bà, “Mẫu thân đừngkhóc, không phải là con đã tỉnh rồi sao.”
“Con đó”, Thân đại nương trách yêu nàng, “Làm mẫu thân sợ chếtmất.” Bà hồi tưởng lại chuyện cũ, “Nếu ngày đó có một vị thần y như Tiêu đạiphu thì có lẽ Lăng Nhi của mẫu thân đã không chết.”
“Mẫu thân!” Nàng hiểu rằng bà đang nhớ lại người con gái mấtsớm của mình, “Từ nay về sau con sẽ là con gái của mẫu thân, tỷ tỷ của Tiểu HồTử.”
“Được rồi, được rồi!” Thân đại nương vuốt tóc nàng, nói liêntiếp mấy chữ rồi, rồi cúi đầu lau nước mắt. Nàng nằm trong lòng nghĩa mẫu, hồitưởng lại những lời cuối cùng của Trần A Kiều, “Giúp ta, giúp ta sinh con, giúpta nuôi lớn, dạy dỗ, còn nữa, giúp ta… yêu thương…”
Chữ yêu thương cuối cùng là ám chỉ đứa bé hay chính là y?
Nàng thở dài, “Rất xin lỗi, A Kiều, ta không làm được. Đúngvậy, ta kế thừa tình yêu của ngươi với y, nhưng mà, đồng thời còn cả oán hận nữa.Có lẽ tình yêu của ngươi đã khỏa lấp oán hận của ngươi nhưng với ta thì khôngthể, bởi vì ta không chỉ là Trần A Kiều, ta còn là Hàn Nhạn Thanh.”
Nàng lắc lắc đầu, vứt bỏ tất cả mọi ý nghĩ vẩn vơ, “Mẫuthân, bế đứa bé cho con nhìn một chút.”
“Con đó”, Thân đại nương gí vào chóp mũi của nàng một cái,“Đã làm mẫu thân rồi mà vẫn còn thẹn thùng.” Bà quay người gọi, “Bế tiểu thiếugia và thiếu tiểu thư vào cho tiểu thư nhìn.”
Lục Y liền mỉm cười đi ra ngoài, một lát sau bế một bé traitới, “Thiếu tiểu thư bị Lộng Triều thiếu gia bế không chịu giao, tôi không thểlàm gì khác hơn là bế tiểu thiếu gia tới đây.”
Hàn Nhạn Thanh đón bọc tã lót, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắntrắng nõn của con mình, mỉm cười nựng yêu, đứa bé cười toe toét rất ngộ nghĩnh.
“Đứa bé này thật đáng yêu.” Thân đại nương cũng rất vui mừng,âu yếm nhìn, “Phải rồi, Nhạn Nhi, đặt tên cho đứa bé này là gì?”
Nàng ôm chặt con, không chút do dự đáp, “Mạch”
“Mạch?”
“Vâng”, Hàn Nhạn Thanh chống cằm, “Chữ ‘Mạch’ trong câu ‘Mạchthượng hoa khai hoãn hoãn quy’[3].”
[3] Dịch: Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắm cảnh vừathong thả quay về.
“Hàn Mạch à? Tên hay đó.”
“Không”, nàng chậm rãi lắc đầu, “Hài tử này tên là Trần Mạch.”
“Họ Trần?” Thân đại nương nghi hoặc hỏi lại, sau đó chợt hiểura, “Cha đứa bé họ Trần à?”
“Không phải. Chỉ là từ nay về sau tên con là Trần NhạnThanh.” Lấy họ của Trần A Kiều làm họ, tên của Hàn Nhạn Thanh làm tên.
“Tại sao?”, Thân đại nương hỏi thất thanh.
Tất nhiên là Hàn Nhạn Thanh không thể nói thật, đành phải cốlàm bộ đau khổ, lau nước mắt nói, “Mẫu thân à, con vốn họ Trần, vì phải tránhtai họa nên trước đây mới nhận là họ Hàn, nhưng đã là người thì sao có thể bỏ họcủa mình khiến cho họ mạc hổ thẹn được. Mẫu thân, mẫu thân cũng biết rằng phuquân chẳng hề đi tìm con, con cũng không trông cậy vào y. Nhưng mà mẫu thân conchỉ có mình con, nên vẫn hy vọng đứa bé này kế thừa hương hỏa của Trần gia.”
Thân đại nương an ủi, “Được, con gái, con không phải lo, tasẽ nói với mọi người về chuyện này.”
“Đa tạ mẫu thân.”
“Còn bé gái thì sao?”
“Gọi là Sơ đi”, nàng đáp nhẹ.
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họaphiến?” [4]
[4] Dịch: Đời người nếu mãi như vừa gặp, gió thu có khiến quạthoa sầu? Đây là những câu thơ nổi tiếng trích trong một bài thơ của Nạp LanTính Đức người Mãn đời nhà Thanh.
Nhạn Thanh bảo Lục Y dìu đi ra ngoài, thấy Lộng Triều bế TrầnSơ bé bỏng từ trong viện chạy ra còn Thân Hổ thì đuổi theo ở phía sau, liền bảo:“Cho ta nhìn tiểu muội muội.”
Quách Giải ở một bên mỉm cười, quay đầu nhìn lại, khẽ gật đầuhỏi thăm nàng.
“Đủ rồi.” Thân đại nương túm lấy Tiểu Hổ Tử, lau mồ hôi trêntrán, khẽ tát vào má nó, “Gọi lung tung gì thế? Về bối phận thì Sơ Nhi là cháuchứ không phải là em gái của con.”
Hàn Nhạn Thanh hơi chần chừ nhưng rồi vẫn hỏi khẽ: “… Miếngngọc bội đâu?”
Quách Giải chau mày, lấy ngọc bội từ trong ngực ra đưa chonàng, thấy nàng lật qua lật lại nhìn một hồi, tỏ vẻ buồn rầu rồi bảo Lộng Triềubế Trần Sơ tới, trân trọng đeo vào cổ nó.
Quách Giải nghi hoặc hỏi: “Vì sao muội coi trọng miếng ngọcbội này?”
“Bởi vì…” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười, ánh mắt hơi sầm xuống,“Bà ta… là mẫu thân của muội.”
“Mẫu thân của muội? Tại sao muội lại có mẫu thân như vậy?”,Quách Giải kinh ngạc, “Khoan đã… Trưởng công chúa Quán Đào chỉ có một nữ nhi,là trước…” Hắn bỗng nhiên nín bặt, trầm ngâm nhìn nàng.
“Đúng như huynh nghĩ đó”, Hàn Nhạn Thanh thản nhiên.
“Như vậy hai đứa bé…?” Hắn khá là kinh sợ nhìn Hàn NhạnThanh, lại hỏi lấp lửng: “À, huynh có một bằng hữu mới kết giao, sư muội có thểthu xếp bố trí được hay không?”
“Tất nhiên là có thể” Hàn Nhạn Thanh hơi ngạc nhiên, “Bằng hữucủa huynh tên gì?”
“Liễu Duệ.”
“Cái gì?”, nàng bỗng ngẩng đầu lên.
“Liễu Duệ”, Quách Giải nhắc lại, “Sư muội biết hắn sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]