Tuy Diệp Trọng Cẩm không hiểu Diệp Trọng Huy nói gì, nhưng khi thấy gương mặt lãnh nhược băng sương của huynh trưởng hiện lên ý cười dù rằng rất nhạt, y bất giác cũng nhoẻn cười theo.
Ngay sau đó, y vươn hai tay ra, xòe trước mặt Diệp Trọng Huy, Diệp Trọng Huy cố tình hỏi: “Ý gì?”
Diệp Trọng Cẩm cười hì hì: “Quà sinh thần năm nay ca ca chuẩn bị A Cẩm vẫn chưa thấy, ca ca đừng nói là quên rồi đó?”
Diệp Trọng Huy chớp mắt, nửa thật nửa giả đáp: “Hình như quên thật.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm kiên quyết không tin, thò tay vào ống tay áo của Diệp Trọng Huy rồi lục luôn tới vạt áo phía trước, vừa mò tìm quà vừa lẩm bẩm: “Ai có thể quên chứ ca ca thì tuyệt đối không, nhất định là giấu ở đâu đó rồi.”
Nhưng lục xoát cả buổi, kết quả đúng là chẳng tìm được cái gì.
Huynh đệ hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Diệp Trọng Cẩm cuối cùng đành chịu thua, tiu nghỉu bĩu môi: “Thôi vậy, ca ca cũng tự biết mình quên, lần sau phải bù lại đó.”
Lúc nói ra câu ấy, nhuệ khí hừng hực trước đó đã chẳng còn sót lại tẹo nào.
Diệp Trọng Huy xoa đầu y, cười nói: “Đã sai người đưa đến Quan Tinh Đài từ sớm rồi, A Cẩm dùng cơm xong tìm lại lần nữa xem.”
Diệp Trọng Cẩm nở nụ cười tươi rói: “Biết ngay ca ca sẽ không quên mà.”
Khóe môi Diệp Trọng Huy cũng lặng lẽ cong lên, thật ra món quà quan trọng nhất hắn đã tặng rồi, mà A Cẩm cũng đã nhận.
Huynh đệ hai người đang trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200630/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.