Lục Tử Diên bị Lục Lẫm đè xuống giường cắn hôn một hồi, trong lòng cuối cùng cũng hơi thỏa mãn, kỹ thuật hôn của cữu cữu mình coi như cũng tạm, còn cái khác… thôi, hắn đã không còn ôm bất kỳ kỳ vọng gì nữa.
Sau khi hôn đủ, Lục Lẫm ôm thiếu niên đầu váng mắt hoa ngồi xuống cạnh bàn, thong thả đút thiếu niên dùng bữa.
Nhiều năm chung đụng, giữa hai người đã sinh ra một loại ăn ý vô cùng đặc biệt.
Lục Lẫm xoa má thiếu niên: “Diên nhi, sau này gặp phải nguy hiểm cũng đừng sợ, cữu cữu sẽ đến cứu ngươi.”
Lục Tử Diên nhíu mày: “Giả sử cữu cữu tới cũng gặp nguy luôn thì sao?”
Lục Lẫm cười đáp: “Núi đao biển lửa, cữu cữu vẫn đến.”
Lục Tử Diên lắc đầu: “Nếu ngươi chết trước mặt ta, ta sẽ hận ngươi tới chết.”
Lục Lẫm trầm mặc một lúc, đoạn, múc một muỗng canh đưa đến môi thiếu niên, nói: “Cữu cữu lớn hơn Diên nhi mười tuổi, rồi sẽ có ngày đi trước Diên nhi một bước thôi.”
Lục Tử Diên nhíu mày, hắn không thích nghe Lục Lẫm nói mấy lời như vậy.
Hắn nổi tính thiếu gia, nghiêm mặt đe dọa: “Vậy cũng không được, ta rất giận.”
Lục Lẫm chỉ đành hết cách với đứa trẻ này. Trên thực tế đó cũng là chuyện mà y luôn canh cánh bấy lâu, nếu như có một ngày y rời nhân thế trước, vậy ai sẽ đến che chở bảo bối trong tay y đây?
Tuổi tác giữa bọn họ chênh lệch nhau nhiều như vậy, y rồi sẽ già trước đứa trẻ này thôi.
Lục Tử Diên nhấc tay xoa lên mi tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200629/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.