A huynh ra biên ải mấy năm, tay chân vẫn còn nguyên vẹn.
Ngày trở về đen nhẻm như cục than, nhưng thân thể thì rắn rỏi hơn nhiều.
Chớp mắt một cái, đã đến tuổi cưới vợ.
Ngoại tổ phụ vì chuyện ấy mà lo đến mất ăn mất ngủ.
Không việc gì làm, liền lẩm bẩm trước mặt ta:
"Nó chê người ta thì thôi đi, người ta không chê nó là phúc phần rồi, còn kén cá chọn canh!"
"Ta tuổi già sức yếu, nuôi lớn hai đứa các ngươi không dễ gì! Còn cha ngươi, phủi tay mặc kệ, ngày ngày chỉ biết đ.á.n.h trận luyện binh!"
"Cổ nhân nói rồi, cha nào con nấy, cha nào con nấy…"
Ta "phụt" một tiếng bật cười, nghĩ mãi mà không hiểu được câu ấy có gì để nhấn mạnh đến hai lần "cha nào con nấy".
Nghe ngoại tổ phụ lẩm bẩm, ta lại thấy thật vui.
Nói mãi nói mãi, người đã tựa lưng vào bàn mà ngủ gật.
Không biết từ bao giờ, lời người nói ngày càng lộn xộn, người cũng lúc tỉnh lúc mê.
Lắm lúc giảng bài chưa xong đã lim dim ngủ mất.
Giống như lúc này, hai tay khoanh lại, cứ thế ngồi ngủ ngon lành.
Ngoại tổ phụ thích để râu dài.
Hồng Trần Vô Định
Thấy người ngủ say, ta lại nổi m.á.u nghịch ngợm.
Giống như thuở nhỏ, ta tết râu dài của người thành b.í.m nhỏ.
Cảm thấy chưa đủ đẹp, ta lại tháo dải lụa màu hồng trên đầu mình, buộc thành một cái nơ bướm cho người.
Thỏa mãn vô cùng, ta khều khều Lý Yến Hòa đang duyệt tấu chương.
"Đẹp không?"
Lý Yến Hòa nhìn thấy, khẽ cười bất đắc dĩ, đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-lung-than/5064885/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.