Không ai chống lưng, Tiểu Phúc công công thường xuyên bị các thái giám, cung nữ khác bắt nạt.
Việc dơ bẩn, nặng nhọc đều đẩy cho hắn.
Thỉnh thoảng còn bị đánh.
Sau này, ta và Lý Yến Hòa gặp hắn trong ngự hoa viên.
Ta thấy hắn tội nghiệp, liền xin Lý Yến Hòa giúp đỡ.
Nhờ thế, hắn mới trở thành thái giám thân cận của Lý Yến Hòa.
Bị bắt nạt lâu ngày, tính tình mềm nhũn, cứ hở chút là lại quỳ, cứ sợ bị đ.á.n.h như thuở trước.
Lúc ta chuẩn bị rời đi, Lý Yến Hòa hỏi ta có muốn theo chàng ở lại T.ử Thần điện, cùng Thái phó học tập hay không.
Mắt ta sáng rỡ hẳn lên.
"Thật sự có thể sao?"
Chàng gật đầu: "Ta đã giữ muội lại trong cung, nhưng không muốn tâm trí muội cũng bị giam trong bốn bức tường này.”
"Những gì ta có, ta đều chia cho muội một phần. Giống như muội chia bánh quế hoa cho ta vậy."
Khi ấy, Lý Yến Hòa đã mười bốn tuổi.
Mà ta tuổi còn nhỏ, chưa hiểu hết ý tứ chàng nói.
Trong lòng chỉ nghĩ rằng, cuối cùng ta cũng có thể gặp được ngoại tổ phụ nhiều hơn rồi.
Mãi thật lâu, thật lâu về sau…
Ta mới hiểu, thứ mà Lý Yến Hòa chia cho ta khi ấy chính là quyền lực.
Là chút tự do và chỗ dựa hiếm hoi mà chàng có thể tranh được cho ta khi còn là thiếu niên.
8
Ta hí hửng trở về Vị Ương cung.
Nương nương đã chiên xong cánh hoa mộc lan.
Vàng ruộm giòn tan, nhìn thôi đã thấy ngon lành.
Nương nương cười bảo ta ăn đến nỗi miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-lung-than/5064884/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.