Ta ngẩng đầu, tự tin gật đầu: "Đúng thế!"
Khóe môi chàng cong lên, cười khẽ: "Ồ? Vậy nàng thích ta điểm nào?"
Ta vắt óc suy nghĩ hồi lâu: "Thích chàng tuấn tú, thích giọng nói của chàng êm tai, còn thích chàng…"
Chàng hừ một tiếng, đưa tay đẩy đầu ta ra xa một chút: “Nông cạn.”
Ta bĩu môi, không cam lòng: "Ta mặc kệ, ta chính là thích chàng!"
Ánh mắt ta nhìn chằm chằm khiến mặt chàng đỏ bừng lên.
Chàng xấu hổ quay đầu đi, nhưng ta vẫn thấy rõ khoé môi chàng đang cong lên nhè nhẹ.
Ta nghĩ chắc ta đã dỗ được chàng rồi.
Năm Long Trinh thứ mười, ta đến tuổi cập kê, còn Lý Yến Hòa vừa tròn hai mươi.
Cũng chính vào mùa xuân năm ấy, chàng cử hành đại lễ phong hậu cho ta, long trọng vô cùng.
Nương nương đích thân vấn tóc, cài trâm cho ta.
Người nói, điều mà một người mẹ mong mỏi nhất, chính là được nhìn thấy nữ nhi của mình trưởng thành, thành thân, sinh con…
Giờ người đã thấy được rồi, không còn điều gì tiếc nuối nữa.
Trong gương đồng, nương nương đang cười… cười rồi lại khóc.
Ngày hôm ấy, sử quan từng nét một ghi vào sử sách năm chữ lớn: "Hoàng hậu Vệ Kim An".
Thực ra, phần lớn các hoàng hậu Đại Ung đều không được ghi đầy đủ tên.
Lúc đầu sử quan cũng chỉ viết: “Hoàng hậu họ Vệ”.
Thế nhưng Lý Yến Hòa lại nói, ta không chỉ là thê t.ử của chàng.
Ta là Vệ Kim An, ta xứng đáng có tên của chính mình.
Trong đại lễ phong hậu ngày ấy, ta thấy ngoại tổ phụ mặc triều phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-lung-than/5064886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.