Ta lặng lẽ nhìn bà, không dám nói gì.
Chỉ sợ vừa mở miệng, bà liền biến mất.
Mãi đến khi bà bế ta trở về tẩm điện, cẩn thận đặt lên giường.
Lúc ấy mới thấy ta đang mở to mắt nhìn bà.
Bà thoáng sững người, rồi mỉm cười.
Bà cười lên, đôi mắt cong cong như trăng non trên trời, khoé miệng còn có hai lúm đồng tiền thật đẹp.
Bà véo nhẹ gò má ta, dịu dàng hỏi: “Con tỉnh dậy khi nào thế?”
Đối mặt với người lạ, ta vẫn có chút dè dặt, nhưng A huynh từng nói, biết người ta tên gì rồi thì không còn xa lạ nữa.
Vì thế ta nhìn bà, hỏi: "Ta là Mãn Nô Nhi, còn người là ai?"
Bà ngẫm nghĩ giây lát, rồi đáp: "Ta là Nguyễn Dao Quang, bọn họ gọi ta là Hoàng hậu."
Ta từ từ ngồi dậy, trầm ngâm suy nghĩ một chút.
"Người là thê t.ử của Hoàng thượng."
Bà gật đầu, rồi khen ngợi, khẽ cọ đầu mũi ta: "Mãn Nô Nhi thật thông minh."
Ta ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
Tối đó, ma ma dẫn ta rửa mặt xong, Hoàng hậu nương nương lại ôm ta lên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta.
Bà khẽ hát một khúc đồng dao:
"Trăng sáng soi, chiếu khắp nơi, bốn phương rộng lớn, người đi xa, mong ngày trở về, mong ngày trở về…"
Khi xưa A huynh thường khoe với ta rằng lúc nhỏ huynh ấy đều được mẫu thân ôm ngủ.
A huynh bảo bài hát mẫu thân hát rất hay, nghe một chút là huynh ấy ngủ ngoan ngay.
Ta ngủ không ngoan, chắc là vì chưa từng nghe mẫu thân hát ru.
Ừm, A huynh quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-lung-than/5064881/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.