5
Dần dần, ta cũng chấp nhận được sự thật rằng mình không thể về nhà nữa.
Nương nương bảo, người rất mong đợi ta trở thành một vị hoàng hậu xứng đáng.
Vì thế ta cũng chẳng được nhàn rỗi, mỗi ngày đều theo các nữ quan học lễ nghi.
Người dạy ta là Vân Thuần cô cô, vốn hầu cận bên cạnh nương nương.
Vân Thuần cô cô khác với nương nương, người rất nghiêm khắc.
Mỗi lần ta làm sai, cây thước trong tay người liền chẳng chút nương tay mà hạ xuống lòng bàn tay ta.
Không quá nặng, nhưng rất đau.
Không phải tay đau, mà là đau trong lòng, tủi thân lắm.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng bị ai đ.á.n.h vào tay cả.
Nhưng Vân Thuần cô cô cũng rất tốt, đ.á.n.h xong lại xót xa bôi t.h.u.ố.c cho ta.
Người còn thổi nhẹ lên tay ta nữa.
Ta dần học được, làm đúng rồi.
Người liền chẳng tiếc lời khen ngợi trước mặt nương nương.
Nương nương vì muốn thưởng cho ta, còn đích thân làm bánh quế hoa cho ta ăn.
Chỉ là vừa c.ắ.n nửa miếng, thế nào cũng không nuốt nổi.
Vì có chút khó ăn, không đúng, phải nói là cực kỳ khó ăn.
Ta chưa từng nghĩ ai lại có thể làm bánh quế hoa ra vị đắng.
Nương nương trông thấy, có phần không tự tin, hỏi ta: "Khó ăn lắm sao?"
Sợ người buồn, ta vội vàng lắc đầu.
Vân Thuần cô cô trông thấy, lại thấy tay ta cầm bánh mà chẳng biết để đâu hay ăn tiếp.
Người khẽ khàng chìa tay ra trước mặt ta.
Ta hiểu ý, vội vàng đưa cho người.
Người nếm thử một miếng, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-lung-than/5064882/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.