“Ngài không cầu hôn em à?”
“…” Lúc bấy giờ Lệnh Thiên Từ lại một lần nữa nhìn Đổng Thanh Thư mà rối rắm.
Cầu hôn?
Khái niệm này ngài đã từng nghe qua trong sách vở, cũng thấy mấy cảnh trong phim lãng mạn tình tứ.
Chỉ là…
“Đừng nói đến nhẫn ngài cũng chưa mua nha?”
“Không có, tôi có mua mà, em chờ chút.”
Lệnh Thiên Từ vội vội vàng vàng lấy ra trong túi áo một hộp trang sức bằng nhung sang trọng. Hộp nhỏ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng lớn, giá trị tương đương với mấy căn nhà!
“…” Đổng Thanh Thư bị choáng, tròn mắt nhìn người đàn ông kia đang nâng tay cô lên, muốn đeo nhẫn vào.
“Khoan đã!” Đổng Thanh Thư bật thốt.
Lệnh Thiên Từ vốn đang muốn mang nhẫn vào tay cô, bị lời nói này làm cho đứng yên bất động: “…”
“Ngài không cầu hôn em hả?” cô hỏi lại một lần nữa.
“Cầu hôn—phải làm sao?”
Lệnh Thiên Từ nghiêm túc nhìn Đổng Thanh Thư, hỏi cô.
“…” Đổng Thanh Thư cạn lời, cô nuốt khan một ngụm, nén cười.
“Thì giống như trong sách vở thường ghi, người nam quỳ một chân xuống cầu hôn người nữ, sau đó phải đợi sự đồng ý thì mới mang nhẫn vào tay được.”
Lệnh Thiên Từ rất tập trung nghe Đổng Thanh Thư chỉ bảo, dù rằng những việc đó ngài đã từng nhìn qua và đọc qua cả rồi, chỉ là đây là lần đầu tiên Lệnh Thiên Từ cầu hôn một ai đó.
Người đàn ông không chần chừ làm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467279/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.