Chương trước
Chương sau
“Này... anh nói gì vậy hả?”

Đổng Thanh Thư vội đưa tay bưng mặt Lệnh Thiên Từ, ngửa cổ nhìn ngài.

“Hoa gì chứ! Em nhận hoa gì?”

“Với lại, em có nói em không thích anh bao giờ?”

“…”

Lệnh tiên sinh không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cô. Không hiểu vì sao Đổng Thanh Thư lại có cảm giác như ngài ấy thật cô đơn lẻ loi, dáng vẻ đáng thương này thật sự khiến cô mở mang tầm mắt, lần đầu tiên cô thấy ngài ấy như thế đấy!

“…” Biểu cảm bối rối của người đàn ông làm Đổng Thanh Thư muốn cười nhưng không nỡ cười.

Cô thở dài một hơi, lại nhón chân một chút, rướn người lên hôn cánh môi mỏng bạc của người đàn ông kia.

“Ngài… thích em à?”

Lệnh tiên sinh không chút suy nghĩ mà gật đầu.

Sau đó trong đôi mắt kia xuất hiện một tia do dự, ngài lại lắc đầu.

“Không đúng.”

Người đàn ông mông lung nhìn cô, yết hầu khẽ lăn: “Anh không chỉ thích em.”

“Anh còn yêu em nữa.”

Đổng Thanh Thư: “…”

“Đúng vậy, anh yêu em, yêu em. Chính là yêu em.”

Nói rồi Lệnh Thiên Từ lại lấy thế chủ động, đổi khách thành chủ mà nghiêng đầu hôn cô. Môi lưỡi dính quyện ngọt ngào qua lại, cả hai trao nhau hơi thở ngọt ngào.

Trái tim trong lồng ngực càng lúc càng đập nhanh hơn, Đổng Thanh Thư bị hôn tới mụ mị đầu óc.

Cô ngửa cô vui vẻ đón nhận từng cái hôn đang rơi trên mặt mình, mang theo hương vị quen thuộc của người đàn ông kia, cô tìm thấy sự bình yên mà bản thân trước giờ vẫn luôn mong mỏi có được.

Bỗng dưng Lệnh tiên sinh lại hỏi cô: “Em thích anh không?”

“Ưm… nhột, nhột em!”

“Trả lời anh, em có thích anh không?”

Người đàn ông vừa hỏi lại vừa vùi mặt vào trong hõm cổ của cô hít hà một hơi. Người đàn ông ôm trọn khí tức ngọt ngào của ai kia khảm sâu vào trong lồng ngực, chỉ có như thế ngài mới cảm thấy thật an tâm.

“Khoan… nhột quá… haha, đừng… ưm!”

Cổ là nơi nhạy cảm của cô, Lệnh Thiên Từ chỉ mới hôn hôn hít hít một chút, Đổng Thanh Thư đã rùng mình muốn trốn, nhột không chịu được.

“Trả lời.”

Nói rồi, ngài lại há miệng gặm cổ cô một cái.

“A!” – Đổng Thanh Thư đau điếng, trừng to mắt: “Ngài là chó hả!”

“…”

“…”

Không biết vì sao hôm nay Đổng Thanh Thư gan trời tới vậy!

Cô vừa mắng xong, liền giật mình trừng mắt nhìn người đàn ông kia. Mà Lệnh Thiên Từ cũng im lặng nhìn cô, sắc mặt cho chút đen.

Bất quá ngài chẳng giận, nhưng gương mặt điển trai lại tỏ ra đáng thương mà hỏi.

“Em chưa trả lời anh.”

“Ừm thì…” Đổng Thanh Thư gãi gãi đầu, vẫn còn canh cánh chuyện cô vừa chửi ngài là chó…

Chậc, đúng là ăn gan hùm ha gì á.

“Có thích. Em thích ngài.”

“Em trả lời hời hợt quá.”

“…” Chứ muốn sao mới chịu?

“Em-thích-ngài!”

Đổng Thanh Thư lập lại câu nói đó một lần nữa, nhưng lần này ra vẻ trịnh trọng hơn.

Lệnh tiên sinh cuối cùng cũng nguôi ngoai, gật gù mấy cái như kiểu chấp nhận.

“Thế có yêu không?” Lệnh tiên sinh lại hỏi.

Đổng Thanh Thư cũng chiều ý, và vốn dĩ đây cũng là lời thật tâm trong lòng cô: “Em yêu ngài.”

“Hửm?” hơi mũi người đàn ông có chút nặng nề.

Trái tim Đổng Thanh Thư giật thót, sửa lại: “Em yêu anh.”

“Ừm.”

“…”

Sau đó hai người nhìn nhau một chút, bất giác mà mỉm cười.

Nụ hôn triền miên theo đó mà kéo dài, hơi thở cả hai cũng nặng nề đan xen.

“Chuyện kết hôn đó… anh nói thật sao?”

“Hửm?”

Trong lúc đang hôn, câu hỏi của Đổng Thanh Thư khiến Lệnh Thiên Từ có chút sững sờ.

“Thật chứ, sao lại không.” Lệnh Thiên Từ đã cân nhắc rất kỹ.

Ngài trước giờ chưa từng yêu ai, nếu nói về kinh nghiệm yêu đương ngài cũng có thể xem là trắng tinh như tờ giấy mới. Việc phát hiện bản thân cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở cạnh một người nào đó là một loại trải nghiệm vô cùng mới mẻ đối với Lệnh Thiên Từ.

Vậy nên khi thực sự đã xác định được mình yêu Đổng Thanh Thư, ngài đã nghĩ ngay tới việc muốn kết hôn.

Trước kia Đổng Thanh Thư từng nói với ngài, phải là người yêu, phải là chồng của cô thì mới có thể bắt cô gọi ngài bằng những cái tên thân mật.

Ngài muốn điều đó.

Ngài không chỉ muốn ở cạnh Đổng Thanh Thư giống như hiện tại, mà còn muốn mỗi ngày đều được hạnh phúc cùng cô, tận hưởng hết tất cả niềm vui nỗi buồn, san sẻ đồng hành cùng nhau trên mọi chặn đường, giống như một cặp vợ chồng đúng nghĩa.

“Đi thôi, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Tổng tài bá đạo một khi muốn kết hôn thì sẽ như thế nào?

Theo như Đổng Thanh Thư trải nghiệm qua và đưa ra đánh giá: Ngài ấy sẽ tự lục tìm chứng minh thư của bạn, sau đó sẽ ôm bạn ra khỏi nhà rồi đưa tới ủy ban nhân dân.

“…” Đổng Thanh Thư cảm thấy thật buồn cười, trong khoảnh khắc cô đã chẳng nhịn được mà cười ra thành tiếng.

Bị kéo ra gần tới cửa nhà, lúc này Đổng Thanh Thư mới nằm ghì lấy cổ áo của Lệnh tiên sinh giữ lại, kéo người kia hạ thấp đầu gối xuống, mặt đối mặt nhìn cô.

“Ngài cao như thế làm gì.”

Lệnh tiên sinh bị kéo, im lặng không nói câu nào: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.