Chương trước
Chương sau
Nguyên văn cô viết:

[Tôi kết hôn rồi.

Là một người mà tôi trước nay tôi chưa từng nghĩ có thể với tay chạm tới.

Anh ấy rất đẹp trai, cái này hẳn là ai cũng biết. Nhưng điều thu hút tôi có lẽ chính là sự dịu dàng chỉ dành riêng cho một mình tôi của anh ấy.

Tôi sẽ làm một người vợ thật tốt, bên cạnh san sẻ mọi niềm vui nỗi buồn và yêu thương anh ấy hết mực.

Đăng một tấm ảnh kỷ niệm và nhờ mọi người làm chứng, đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy – Lệnh tiên sinh của tôi.]

Status vừa đăng lên, giang cư mận lần nữa trong cùng ngày dậy sóng dữ dội!

Mọe nó cơm chó này quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh đi thôi. Điều quan trọng phải nói lại 3 lần!

Chất lượng tuyệt cú mèo luôn.



Cuối năm đó, tại liên hoan phim mỗi năm tổ chức một lần, Đổng Thanh Thư – với diễn xuất vô cùng nổi bật trong bộ phim điện ảnh “Hung Thủ Thật Sự”, cô đã được lọt vào danh sách đề cử giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nằm trong top đề cử ảnh hậu, cùng chung với một loạt ứng cử viên vô cùng sáng giá.

Và sau đó cô thật sự đã ôm trọn giải ảnh hậu khi chỉ mới 25 tuổi.

Chẹp, nhưng làm gì có ai biết được cô đã 28 tuổi chứ -- Đổng Thanh Thư vừa nghĩ vừa cười – Sau hôm nay thì cô không phải đi đóng phim nữa rồi. Bởi vì Lệnh tiên sinh đã giúp cô quay trở lại về nghề biên kịch mà trước giờ cô vẫn luôn yêu thích.

Cơ mà Đổng Thanh Thư nghĩ nếu như có thời gian, cô vẫn muốn tiếp tục đóng phim.

Vừa viết kịch bản vừa đóng phim, chẹp, tiền đâu mà xài cho hết ta? Hahahahaha……



Trên xe đi về, Lệnh tiên sinh nhìn những bó hoa chất đống ở hàng ghế sau mà không nhịn được nhíu mày.

“Đột nhiên anh lại cảm thấy hối hận khi đã đưa cho em một cần câu tốt.”

“Hửm?”

Đổng Thanh Thư tròn mắt, không nhịn được bật cười nhìn Lệnh Thiên Từ.

“Anh hối hận?”

“Phải, anh hối hận, rất hối hận là đằng khác.” Người đàn ông thở dài, tiếp tục tập trung lái xe: “Giờ em nổi tiếng như thế, sẽ có rất nhiều người vây quanh, lại còn chăm chăm nhìn vào em nữa.”

Lệnh Thiên Từ mặt lạnh không vui: “Em chỉ được phép để anh nhìn thôi.”

“…” chi bằng anh nhốt em lại cho rồi! – Đổng Thanh Thư nghĩ nghĩ, nhưng lại không nói ra mấy lời đó.

Cô chỉ sợ người đàn ông nọ sẽ nhốt cô thật!

Để lảng tránh chuyện này, cô nhìn quay ngó quấn một chút, muốn đổi chủ đề.

Lúc nhìn ra sau xe, thấy bó hoa đỏ rực của đoàn làm phim được đặt trên đầu, cô bất giác chẹp miệng.

“Đoàn làm phim cũng thật là, hình như mua hoa bán sỉ hay gì ấy, lần nào cũng y hệt như nhau.”

“Hửm?”

Lệnh Thiên Từ đang tập trung lái xe, không nhìn theo mà chỉ thấp giọng hỏi lại.

“Thì hoa nè.” Đổng Thanh Thư nghiêng người ra sau cầm bó hoa lên, “Lần trước cũng thế, đều gói hoa y hệt, ngay cả giấy gói cũng chẳng thay đổi.”

Cô lại tìm thấy trong đám hoa có một tấm thiệp nhỏ: “Nhưng lần này xem ra là đầu tư hơn một chút, còn có cả thiệp cơ.”

“…” Lệnh Thiên Từ lúc bấy giờ mới nghiêng mặt sang nhìn bó hoa kia.

Trí nhớ người đàn ông tốt như vậy, đương nhiên cũng nhận ra bó hoa này hệt như bó hoa lần trước ngài đã quẳng đi.

Hiếm khi Lệnh Thiên Từ lại quẫn bách như vậy, ngài quay phắt đi giả ngơ không để tâm nữa.

“Mà nhắc mới nhớ, hoa lần trước…”

“Két!” — Xe bỗng dưng phanh gấp.

Đổng Thanh Thư hoảng hốt nhìn lên, phát hiện là đèn tín hiệu màu đỏ đang bật lên.

“Hôn anh cái nào.” Rồi đột ngột Lệnh tiên sinh lại nghiêng mặt đòi hỏi.

“Ưm…”

Một nụ ngọt ngào kéo theo sau.

Đổng Thanh Thư tròn mắt, nhìn người đàn ông đang mổ mổ lên đôi môi cô.

“Yêu anh không hửm?”

Lệnh Thiên Từ vừa hôn vừa hỏi, trái tim không đập loạn trước việc sai mà mình đã làm.

Đổng Thanh Thư thấy ngài như vậy, thầm cười – Đừng tưởng cô không biết ngài ấy đã bỏ bó hoa đó của cô vào trong thùng rác.

Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó, Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng hiểu ra vì sao mình lại bị hành cho ra bã cả đêm như vậy!

Ra là người ta biết ghen cơ đấy.

“Yêu, em yêu anh, yêu anh nhất!”

“Anh cũng yêu em–”

Lệnh Thiên Từ hơi cong mắt cười, lại nhìn xuống chiếc bụng nhỏ của cô:

“–Và yêu con nữa”

Đúng vậy, Đổng Thanh Thư có em bé rồi!

Trước ngày đi dự liên hoan phim cô đã trễ kỳ sinh lý, thử ra thì hai vạch. Hai người không tin mua mấy hộp que thử thai về thử, kết quả đều y xì như cũ.

Đổng Thanh Thư quả thật đã có em bé!

“Anh nghĩ ra tên của con chưa?” Đổng Thanh Thư tròn mắt hỏi Lệnh tiên sinh.

Lệnh Thiên Từ hơi ngẫm nghĩ một chút, lại hôn lên vầng trán của cô.

“Đặt là Lệnh Thiên Hữu đi.”

“Thiên Hữu?” Đổng Thanh Thư lập lại cái tên đó trong vô thức.

Cô gật gù nghiền ngẫm tên con, lại đưa tay xoa bụng mình.

Em bé chỉ mới ba tuần tuổi thôi, đợi thai lớn hơn một chút cô và Lệnh tiên sinh lại có thể đăng status rồi. Lần này sẽ là chiếc status chấn động như thế nào nữa ta?

Có lẽ sẽ là:

[Chào em bé của bố mẹ. Chào con, Lệnh Thiên Hữu.

Chào mừng con đã đến với thế giới này, đến với bố mẹ.]



Hết.

Thành phố Hồ Chí Minh, 1:10, ngày 21 tháng 12 năm 2023.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.