Lúc này Lệnh tiên sinh nhìn vào địa điểm nơi mà Đổng Thanh Thư nói cô muốn đi tới. Ngài không nhịn được hơi nhướng mắt.
“Em thích đi nhổ củ cải à?”
Ánh mắt của Lệnh tiên sinh tối lại, nhìn nhà vườn trong tạp chí đang giới thiệu. Chắc là khu sinh thái mới, chỗ này ngài cũng chưa đi bao giờ.
Mà lúc này tâm trí Đổng Thanh Thư cũng thoát khỏi cuốn tiểu thuyết trên tay, cô ngơ ngác quay sang nhìn ngài.
“Nhổ củ cải gì cơ?”
“À thì…” Thanh âm của Lệnh tiên sinh tăng thêm phần ái muội, lại nắm tay Đổng Thanh Thư kéo tới đũng quần của ngài.
“Cái này, em muốn nhổ không?”
“???” Hả
Đổng Thanh Thư trố mắt, lại bị người đàn ông kia kéo nằm xuống giường.
“Bảo bối, nhổ củ cải đi.”
“Cứu mạng… cứu!”
…
Trời vẫn còn chưa sáng, nói chính xác hơn là mới 3 giờ rưỡi khuya Lệnh tiên sinh đã vô cùng hăng hái xách Đổng Thanh Thư còn đang say ngủ lên xe.
“Bé cưng, đi chơi thôi nào.”
“…” Đổng Thanh Thư đang say ngủ bị làm phiền thì nổi giận lèm bèm: “Tiên sinh, ngài rảnh rỗi lắm sao?”
“Rảnh chứ, rảnh rỗi nên mới chở em đi chơi đây.” Lệnh tiên sinh bật cười.
Đổng Thanh Thư càng thêm ai oán: “…” Đi chơi gì chứ, có ai mà đi chơi ngay cái giờ vốn dĩ phải ngon giấc này hay không?
Đổng Thanh Thư trong lòng oán giận nhưng vì cơn buồn ngủ đánh gục mà không thể nói nổi. Cô nằm gục đầu ra cửa xe, mắt nhắm mắt mở thiu thiu ngủ tiếp.
Lệnh tiên sinh thấy thế thì phì cười, càng không quan tâm mấy câu mắng chửi của cô, ngài vui vẻ hôn hôn lên khóe môi của Đổng Thanh Thư, lót cho cô cái gối mềm để tựa đầu, sau đó thì phóng ga chạy thẳng ra đường cao tốc.
Đổng Thanh Thư không quan tâm mà tiếp tục đi ngủ.
Đêm qua Lệnh tiên sinh ngủ rất sớm, còn cô thì thức tới hơn nửa đêm mới đọc xong phần cuối cùng của cuốn sách. Nguyên tác thật sự là bánh cuốn quá đi mất, cô đọc hoàn toàn nhập tâm, đọc sáng đêm liên tục mấy ngày liền giải quyết nhanh gọn quyển sách nặng nề kia.
Cứ nghĩ sẽ được ngủ một giấc ngon, dẫu sao trước đó cũng bị người đàn ông kia đè ra làm vài hiệp, cả người đều đã rã rời cả rồi.
Ai mà có ngờ ngài ấy không tha cho cô, mới ba giờ sáng đã bế cô lên xe bắt cóc đi du lịch!
Đổng Thanh Thư buồn ngủ nên ngủ một mạch đến 6 giờ mới chịu tỉnh, lúc cô mở mắt, cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi, xe đang chạy dọc theo bờ biển.
Ai đó không thể ngừng cảm thán, cô vẫn nhắm mắt vì còn buồn ngủ, hướng ra bên ngoài đón lấy những cơn gió muối mặn phả lên sườn mặt.
“Đã tỉnh táo chưa?”
Người đàn ông trung niên nào đó chạy xe cả đường dài không biết mệt, còn người trẻ thì than thở rầu rĩ:
“Em vẫn còn chưa tỉnh táo đây, mệt chết đi được.”
Nghe Đổng Thanh Thư than thở, Lệnh tiên sinh không thể làm gì khác ngoài cười to: “Nãy giờ đều là tôi chở em đi. Em ngủ ngon lành như thế còn than mệt?”
“Ơ hay, là ai bắt cóc em chứ hả?”
Cô nàng nọ phụng phịu nhìn Lệnh tiên sinh, trong tiếng cười sang sảng của ngài ấy, cô sán tới nhìn gps:
“Mình đi đâu đây?”
Lệnh tiên sinh cười nói: “Tôi không biết.”
Đổng Thanh Thư trố mắt, cô bất mãn chọt chọt vào cơ bắp của ngài, phát hiện ra hôm nay Lệnh tiên sinh mặc chiếc áo thun ôm này thật đẹp, vừa hay có thể phô trương cơ thể cường tráng của ngài ấy.
“Ai bắt cóc em lên xe để đi du lịch hả? Ngài nói không biết làm sao được, sao lại thiếu trách nhiệm như thế chứ…”
Thấy Đổng Thanh Thư dỗi hờn, Lệnh tiên sinh chỉ cười không đôi co. Ngài đưa sang cho cô một bọc giấy mang theo hơi ấm.
“Ăn sáng đi, đường đi còn rất dài, đến Hải Lan rồi ăn cơm trưa sau.”
Hải Lan? Là chỗ nào thế, sao cô không biết!
Đổng Thanh Thư tò mò mở ra trong bọc giấy, thấy hamburger thì mắt cô rực sáng. Cô không tin được nhìn Lệnh tiên sinh:
“Ngài mà cũng mua hamburger á?”
Bình thường người đàn ông này chuộng ăn uống thanh đạm, cũng rất bài xích với mấy món ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, mấy món ăn nhanh còn lâu ngài ấy mới dùng tới, càng không có chuyện sẽ mua cho Đổng Thanh Thư ăn.
Nhớ có một đợt cô thèm quá là thèm, muốn mua gà rán về ăn một bữa, Lệnh tiên sinh nhất quyết không cho, còn nói ngài tuyệt đối không cho cô ăn mấy món ăn không tốt cho sức khỏe đó được.
Đổng Thanh Thư cạn lời, cũng không thèm đôi co với ngài ấy làm gì. Nhưng tự dưng hôm nay Lệnh tiên sinh tốt đến mức mua cho cô ăn, Đổng Thanh Thư cảm động muốn rơi nước mắt.
“Lệnh tiên sinh, ngài đúng là tình yêu to lớn của đời em, thích ngài chết mất thôi.”
Lệnh Thiên Từ không nhịn được cười:
“Sợ em đói nên đã ghé vào mua cho em, em mà còn không yêu tôi thì em đúng là vô lương tâm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]