Chẳng mấy chốc xe đã chạy đi cả một quãng đường dài, Đổng Thanh Thư ăn no rồi thì bắt đầu chán nản muốn quẩy. Thế là cô lấy di động, lém lỉnh muốn mở mấy bài nhạc sàn nghe cho có cảm giác đang đi phượt.
Nhưng với cái độ tuổi của Lệnh tiên sinh, ngài không cho Đổng Thanh Thư làm càng.
“Em không có lương tâm gì cả.”
“Sao lại nói em không có lương tâm… Ngài mới là không có lương tâm, đến nhạc còn ki bo không cho người ta mở!”
Đổng Thanh Thư bắt đầu nhàm chán, cô thật giận Lệnh tiên sinh vì sao quá khó khăn với mình.
Nhưng Lệnh tiên sinh vẫn rất dịu dàng giải thích:
“Tôi không phải là ki bo với em, em ngoan chút đi nào.”
Người đàn ông kia nở nụ cười, lại nghiêng mặt hôn lên gò má đang phụng phịu của cô.
“Mở nhạc cũng được, nhưng mở bài nào nhẹ nhàng một chút.”
“Hừm…” ai đó nhăn mặt, liếc mắt nhìn đi nơi khác không thèm để ý tới Lệnh tiên sinh.
Mà Lệnh tiên sinh nào phải người dễ bị trêu chọc, thấy cô giận dỗi, ngài chỉ cười cười nói khẽ:
“Mở nhạc nhỏ thôi, kẻo con mình thức.”
“…”
Nói rồi Lệnh Thiên Từ không nhịn được nữa quay sang véo véo cái bụng của cô, lúc này Đổng Thanh Thư mới nhận ra bụng của mình sau khi ăn no thì hơi gồ lên một chút…
Cô đỏ mặt đưa tay đánh vào vai ngài ấy, dẩu môi:
“Ngài xấu tính thế.”
Lệnh Thiên Từ càng cười to.
Mặc dù không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467224/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.