Đổng Thanh Thư sau khi tiếp nhận kịch bản liền rất chú tâm vào vai diễn, cô học thoại rất kỹ, lại vô cùng chuyên tâm xây dựng tính cách nhân vật cho mình.
Chiều đó Lệnh tiên sinh nhìn cô ôm một cuốn tiểu thuyết dày vừa đọc vừa mày mò, ngài cũng dở khóc dở cười.
“Em đọc không thấy chán sao?”
Đổng Thanh Thư lắc đầu, cô rất chú tâm nên không hề nhìn thấy Lệnh Thiên Từ đang lộ ra vẻ mặt bất mãn rầu rĩ.
“Em còn một tuần nữa là phải vào guồng quay công việc rồi. Tranh thủ đọc nguyên tác, sau đó mới có thể hiểu được kịch bản.”
Thấy Đổng Thanh Thư nghiêm túc mà nói, Lệnh tiên sinh chán nản thở dài.
“Nhưng em ít ra cũng phải dành thời gian chơi với tôi chứ.”
“Ngài muốn em chơi cái gì với ngài đây? Ngài cũng đâu phải là con nít.” Đổng Thanh Thư đáp cho qua loa, vốn dĩ lúc này cô chẳng để tâm gì đến Lệnh Thiên Từ cả,
“…”
Lệnh tiên sinh bị sự lạnh nhạt của Đổng Thanh Thư làm cho buồn bã, ngài tiến tới gần giường, nghiêng đầu nằm xuống đùi cô.
“Bé cưng, em bỏ rơi tôi.”
“Em không bỏ rơi ngài mà…”
Đổng Thanh Thư cũng không nỡ căng thẳng với người đàn ông này, nhưng mỗi khi cô làm việc đều sẽ không chú tâm tới người khác.
Cô đưa tay xoa xoa sườn mặt điển trai của người đàn ông nọ, mắt vẫn dán chặt vào mấy con chữ trong cuốn tiểu thuyết dày cui kia.
Quả nhiên là tiểu thuyết ăn khách, đọc cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467222/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.