Vừa tắt điện thoại xong, Đổng Thanh Thư liền không nhịn được nằm ngửa ra ghế sofa than trời trách đất.
“Ôi trời ơi, đúng là số khổ mà.” Đổng Thanh Thư rầu rĩ ôm đầu.
Cô không hiểu sao mình cứ có duyên với cái nghiệp mang nợ, toàn là nợ nợ nợ, cô chán cái từ nợ này lắm rồi, ai nghĩ ra cái từ này vậy không biết!
Cũng là do cô, là cô xuống tay quá ác với nhân vật của mình, viết ra một quyển kịch bản máu chó với nhân vật pháo hôi như thế. Đúng là tự mình hại mình, khổ không để đâu cho hết mà.
“Mẹ nó, đúng là xúi quẩy.”
Miệng thì mắng chó chửi mèo, thế nhưng Đổng Thanh Thư lúc này đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, với tay tìm điện thoại trên bàn trà, muốn kiếm số của Đồng Tuệ Linh.
“Chim sẻ gọi đại bàng, chim sẻ gọi đại bàng.”
“Giang hồ cứu nguy!”
“Ôi đại ca à, cô mới đó mà đã vào set quay rồi ư?”
Đổng Thanh Thư không dám gọi thẳng cho Đồng Tuệ Linh, bởi vì thời gian này Đồng Tuệ Linh đang đi quay ở Bắc Kinh, cũng không nắm được lịch trình cụ thể nên Đổng Thanh Thư rất sợ làm phiền.
Cô cứ liên tục gửi tới mấy tin nhắn như vậy, vẫn không thấy Đồng Tuệ Linh trả lời.
Bình thường Đồng Tuệ Linh trả lời tin nhắn rất nhanh, lúc rảnh tay liền cầm điện thoại, vậy mà giờ đây không trả lời ngay chắc hẳn là bận rộn rồi.
Nghĩ là thế nên Đổng Thanh Thư cũng nản lòng quẳng điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467197/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.