Đổng Thanh Thư ngồi thừ người ra trên ghế sofa nhìn điện thoại đang sáng đèn, mắt cô hơi đỏ lên vì tức giận thế nhưng lại chẳng có chỗ nào để mà phát tiếc.
Giọng cô run rẩy nghe có chút không rõ ràng, thế nhưng vẫn là câu trả lời cũ:
“Con không có tiền đâu.”
Đánh bạc thiếu nợ… đánh bạc thiếu nợ. Chết tiệc, sao lại là thiếu nợ!
Trần đời này Đổng Thanh Thư sợ nhất chính là thiếu nợ! Cô dùng bao nhiêu năm thanh xuân đi làm kiếm tiền để trả nợ còn chưa đủ hay sao? Bây giờ xuyên thư lại phải tiếp tục gánh cái số nợ mà rõ ràng bản thân mình không hề gây nên?
“Nói thế mà nghe được à?”
Tú Hân vừa nghe Đổng Thanh Thư từ chối thì liền nổi đóa mắng cô. Âm vực của người phụ nữ kia vốn đang mềm mỏng lại đột ngột tăng cao, mang theo tia cay nghiệt mà mắng nhiết cô.
Câu trước vốn dĩ còn mẹ mẹ con con, vô cùng thân thiết. Bây giờ thì nghe cô thẳng thừng từ chối liền trở mặt mắng chửi cô thật hăng say.
“Nuôi mày ăn học thành tài, để rồi mày bây giờ có mấy đồng bạc lẻ cũng chi li tính toán với bố mẹ, với em trai mày?”
Mấy đồng bạc lẻ ư?
Cả gia tài đó thím à!
Đổng Thanh Thư ở trong lòng tự mình cảm thán, rồi lại dằn xuống cơn giận đang nổi lên như thủy triều dâng cao.
Người mẹ này mắng người đúng là thuần thục như hát hay vậy, thanh âm cao vút trên đầu ngọn cây, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467196/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.