Chương trước
Chương sau
Đổng Thanh Thư tự ngẫm nghĩ rồi lại đứng thẫn thờ một hồi, trong lòng ngọt ngào khiến khóe môi cô không tự chủ được mỉm cười.

Dù rằng trước kia đã biết trong lòng mình xao xuyến vì người đàn ông này, thế nhưng vì ngại về mối quan hệ kim chủ và nghệ sỹ kia bị trói buộc trong một bản hợp đồng lạnh lẽo chẳng có chút tình cảm gì, Đổng Thanh Thư không muốn cảm xúc của mình bị xem nhẹ, mang danh vì lợi ích mà ăn bám người nhà giàu, nên cô đành chôn giấu tâm tư của mình, không dám để lộ ra dù chỉ là một chút.

Thế nhưng qua hai lần gặp nạn vừa rồi được người đàn ông này cứu giúp, được anh ta ôm vào lòng, được cảm nhận hơi thở vững chãi kia, Đổng Thanh Thư liền biết trái tim của mình đã thật sự bị Lệnh tiên sinh đánh cắp mất rồi.

Ngay tại thời điểm này, mỗi hành động của ngài ấy, hay cả là lời nói… đều khiến Đổng Thanh Thư không thể ngừng xao xuyến.

Cô cũng không rõ cảm xúc này từ đâu mà có nữa, cũng rất mơ hồ bởi vì bản thân cô cũng là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác yêu thích một người đến vậy.

Cô thổn thức trước sự tinh tế, tử tế của ngài ấy, cũng không thể cưỡng chế trái tim ngoan ngoãn nghe lời khi nhìn thấy dung mạo tuyệt phẩm kia.

Quả nhiên là yêu nghiệt, Đổng Thanh Thư không kiềm được cảm thán một câu trong lòng.

Trong lúc cô vẫn còn ngẩn người, Lệnh gia cũng bắt đầu chú ý đến cô.

Không hiểu cái túi khóc nhỏ này hôm nay lại đang nghĩ cái gì mà thẫn thờ, ngài không nhịn được yêu thương đưa tay điểm chóp mũi cô, dịu dàng hỏi:

“Sao lại tự mình cười ngốc rồi thế?”

Thấy cô ôm mũi mặt mày đỏ ửng, ngài cũng không quá chú tâm, chỉ đưa tay nhìn đồng hồ:

“Tới giờ cơm chiều rồi, tôi đưa em đi ăn.”

Nhìn hộp thức ăn cũ mà Đổng Thanh Thư đang ăn dở dang bữa sáng, Lệnh gia thật sự không nhịn được tỏ vẻ chán ghét ra mặt.

Anh hoàn toàn không hề bạc đãi cô, còn dùng mọi cách muốn nâng đỡ cô, thế nhưng vẫn không thể hiểu vì sao cô gái này lại bài xích với vấn đề bao dưỡng đến vậy.

Rõ ràng cô cũng không ghét việc lên giường với anh kia mà, sao khi đó lại thẳng thừng từ chối lời đề nghị kia? Cho dù Đổng Thanh Thư có giải thích thế nào, Lệnh gia vẫn không thể ngấm nổi cái câu trả lời đó.

Tự do?

Ở trong lồng son của Lệnh Thiên Từ tự do bay nhảy, không phải vẫn tốt hơn là bơi trên biển trời rộng lớn tự mình kiếm ăn hay sao?

Lệnh gia trước giờ luôn được mệnh danh là người đàn ông hoàng kim của thành phố S, anh đương nhiên không hiểu với điều kiện của mình, thì có cái gì mà Đổng Thanh Thư lại cảm thấy không ưng ý.

Thực sự là không hiểu được.

Nghĩ rồi Lệnh Thiên Từ lại đưa tay chọt chọt cái hộp cơm còn thừa của Đổng Thanh Thư.

“Lần trước tôi tới còn thấy em nấu ăn kia mà, nấu rất ngon, sao tự dưng lại chuyển sang ăn cơm hộp rồi?”

Đổng Thanh Thư thấy vậy liền bĩu môi, tỏ vẻ chán nản:

“Ngài biết rồi còn hỏi…”

Mấy nay bị dư luận áp đảo tinh thần, một người lạc quan như Đổng Thanh Thư cũng bị ảnh hưởng không ít, hiển nhiên là chẳng có tâm trí làm gì. Ngay cả bình thường cô siêng năng dọn dẹp bao nhiêu, bây giờ nhà cửa trở thành một đống rối tung cô cũng chẳng có tâm trí thu xếp cho gọn gàng.

Lệnh gia nhìn cô một hồi, thấy gương mặt Đổng Thanh Thư mới hơn một tuần không gặp mà hốc hác thấy rõ, Lệnh gia yêu thương bẹo má cô.

“Tôi đưa em đi ăn.”

Quả nhiên cảm giác da thịt núng nính không còn, đổi lại là một gương mặt gầy hóp đến lộ cả xương gò má.

Nói rồi còn không đợi Đổng Thanh Thư phản ứng, người đàn ông kia liền nắm tay cô dắt đi một nước.

Đổng Thanh Thư hơi vùng vẫy, tự dưng lại nghĩ tới cái hộp quà được gửi ẩn danh kia.

Mấy nay mọi chuyện rối tung lên, cô nhận được không ít tin nhắn đe dọa. Lần này còn nhận được cả quà, biết là máu giả, nhưng mà… dao lam kia thì hiển nhiên là thật.

Ngộ nhỡ có người không khống chế được tâm tình, vì ghét cô nên muốn giết cô cũng không chừng!

Có mấy trường hợp ở nước ngoài Đổng Thanh Thư đã từng nghe nói tới, anti-fan kích động quá độ tác động vật lý lên idol!

Chỉ là, cô không phải thần tượng gì cả, càng không được người khác yêu mến, chẳng hiểu sao qua một đêm liền biến thành cô diễn viên lẳng lơ dụ dỗ đạo diễn, rồi mang tiếng xấu ngàn năm cũng không rửa sạch này luôn! Bây giờ dư luận chỉ mũi giáo vào cô, người khác ghét cô, Đổng Thanh Thư cũng không phải là không biết.

Tốt nhất vẫn là bảo toàn tính mạng, ở nhà vẫn hơn.

Bây giờ ra đường, có khi cái người gửi quà cho cô… lại đứng đâu đó chờ sẵn cũng nên.

Nghĩ tới đây Đổng Thanh Thư không khỏi lạnh rét sống lưng.

“Chị Hà nói tôi không thể ra khỏi nhà đâu…”

Đây là lần đầu tiên Đổng Thanh Thư đứng trên cương vị là nghệ sỹ rồi bị người khác công kích, trước kia nghe nói đã thấy hoảng sợ rồi, bây giờ chính mình chịu đựng mấy việc này… cảm giác nghẹt thở và lo lắng mỗi ngày, thực sự khiến cô không chịu nổi.

Nhớ lại hộp quà ghê rợn kia, Đổng Thanh Thư cảm thấy trong giới showbiz này thật sự là quá mức phức tạp, nếu không muốn nói là nó quá độc hại. Thực sự không phù hợp với người sống theo chủ nghĩa an phận thủ thường như Đổng Thanh Thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.