Nhìn thấy Đổng Thanh Thư như chú chim nhỏ sợ cành cong như vậy, Lệnh Thiên Từ an ủi nắm tay cô.
Nhìn ngài thản nhiên, Đổng Thanh Thư có chút ngờ nghệch.
“Có tôi bên cạnh em bảo vệ em, em còn sợ sao?”
Nhìn đôi mắt cười có chút vết hằn kia của Lệnh tiên sinh, trong lòng cô đột nhiên lại thấy an tâm đến lạ. Nhưng cô vẫn nói:
“Thế lỡ như ngài không thể bảo vệ tôi được thì phải làm sao…?”
Nói Đổng Thanh Thư hèn nhát cô chịu, ai trong hoàn cảnh của cô mà không sợ chứ?
Nếu là các idol khác, có công ty chủ quản ở phía sau bảo vệ, không ít thì nhiều cũng cảm thấy an tâm được phần nào đi.
Còn Đổng Thanh Thư thì sao?
Cô xuyên thư vào một nhân vật pháo hôi chẳng có ai để ý, công ty chủ quản thì chèn ép con đường thăng tiến của cô bởi vì cô không có thế lực chống lưng. Xảy ra chuyện này rồi càng bôi xấu danh dự hơn, nào có chuyện sẽ được bảo vệ.
Chị Hà đúng là có quan tâm đến cô, nhưng nói đi nói lại, chị ấy cũng là người của công ty, vả lại càng không có khả năng bên cạnh che chở cô qua khỏi đại nạn này.
Đổng Thanh Thư bây giờ đứng trong đống rối mù, đương nhiên là không dám động thủ.
Ở nhà bế quan tỏa cảng, vậy là an toàn nhất rồi.
Thấy sự lo lắng hiện rõ trong lòng cô, Lệnh tiên sinh bật cười to. Cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá ngây thơ, lo sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467191/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.